3 TÍNH CÁCH MỘT CHÀNG TRAI NHẤT ĐỊNH PHẢI CÓ

Tháng tám 5, 2024

Ai cũng sẽ lớn lên, tuy vậy không phải ai cũng biết cách làm người-lớn.
Ai cũng muốn hạnh phúc, tuy vậy không phải ai cũng biết định nghĩa của từ này.

Thuở nhỏ, thế hệ 8x-9x chưa có điện thoại và internet, đến tivi có khi cũng trốn bố mẹ đi xem nhờ của các nhà giàu trong xóm. Truyện đọc cũng chẳng mấy khi đủ tiền mua, vừa thuê vừa tranh thủ lén lút đọc trộm ở mấy cửa hàng tranh truyện. Tôi thật may mắn vì có tiền ăn sáng để dành, đủ để mua những cuốn truyện dày cộp yêu thích đã cũ.
Năm tôi học lớp 8, phong trào đọc truyện kiếm hiệp rất lên, có cuốn nào hay là mọi người tranh nhau xếp hàng đến lượt được thuê, 2 nghìn đồng một ngày, nên phải cố mà đọc thật nhanh kẻo tốn tiền. Đợt ấy nhiều truyện lắm, ngoài những bộ nổi tiếng như của Kim Dung thì các tác giả Việt Nam cũng được xuất bản rất nhiều.
Tính tôi nhút nhát, hay bị bắt nạt nên càng thích mấy truyện đánh đấm, thấy cảnh nam nhi rực rỡ sống đời anh hùng đêm về ngủ cũng ngon. Bố mẹ mải lo kinh tế, không ai biết dạy trẻ con lớn lên phải sống thế nào. Mà nếu có dạy, thì cũng là dạy chúng tôi nhất định phải học thật giỏi để giàu, để còn được làm ông nọ bà kia. Phải giàu, phải làm ông nọ bà kia mới hết khổ.
Nhưng trẻ con thì dù tưởng thế thật vẫn không quan tâm đến giàu và giỏi lắm. Tôi đi chơi linh tinh rất nhiều, thi thoảng bỏ học cùng anh em đánh điện tử, thi thoảng đấm nhau, thích gì làm nấy.
Quả thật, những cuốn sách mới chính là thày dạy tôi làm người.
Tôi vẫn nhớ khi đó là nghỉ hè, lần đầu tiên tôi đọc được một truyện kiếm hiệp của tác giả Việt Nam, tên là Ưu Đàm Hoa. Chưa biết Ưu Đàm Hoa ở đâu ra, nhưng truyện nào xuất hiện là tôi lùng cho bằng được, đọc ngấu nghiến. Tôi thích đến nỗi sẵn sàng đấm nhau với đứa nào chưa đọc mà đã chê. “Chúng mày chưa đọc thì lấy tư cách gì tranh luận với tao”- Lần đầu tiên tôi như thế, dám lên tiếng bảo vệ điều tôi yêu thương. Lần đầu tiên tôi học được cách bảo vệ điều tôi yêu thương.
Nhất định tôi phải trở thành một người như thế!

#1 KHÔNG LUỴ TÌNH

Trong bộ Du Già Đại Pháp, có một nhân vật tên là Bách Lý Tống Thu, xuất thân hiển hách, nhưng đang còn ẵm ngửa thì cha mẹ bị sát hại, được hai vợ chồng già nhận nuôi, sống bình yên cả thời thơ ấu, đến năm 16 tuổi mới biết được sự thật, thế là theo lời dặn dò mà bắt đầu luyện học bí kíp võ công để báo thù.

Anh chàng này thật may mắn, vô tình cứu được cô gái đi hái thuốc trên núi gặp nạn, thế là cô gái xinh đẹp tài giỏi đi theo phục vụ cơm nước. Mỗi tội bị câm. Thế nhưng vì đức hi sinh của cô gái, tấm lòng son sắt của cô gái mà chàng rung động.
Lần đầu vì cảm động mà đón nhận một người, vậy nên về sau, gặp giai giai nhân nào như thế chàng cũng đều đón nhận. Dĩ nhiên bởi chàng vừa đẹp vừa có tài, chứ bất tài mà dở hơi nữa thì ma nào chịu theo.
Nhiều ân tình nam nữ quá, thế là đến lúc có một cô gái bị nạn, chết trắng cả xương, thì chàng suy sụp quá.
Cứ cố gượng mãi, đến lúc còn một mình bên dòng sông, chàng mới gục đầu khóc. Rất là đời. Đàn ông khóc mới thật là cảm động làm sao. Anh hùng đến thế mà cũng khóc, thì tôi mới thấm, dù ta là ai, nếu suy sụp, hãy cứ thừa nhận nỗi đau của mình. Thừa nhận thì mới vượt qua được.
Chàng Bách Lý Tống Thu khi ấy cũng đã vượt qua nỗi đau của mình như thế. Vượt qua rồi liền mạnh mẽ vô cùng. Bản lĩnh, tính táo vô cùng.
Cho nên, để tiến bước, thứ nhất là không được luỵ tình.

#2 KHÔNG LUỴ TIỀN

Thứ hai là tiền. Giang hồ kiếm tiền thật dễ, rơi xuống hố liền vớ được kho báu, hoặc không thì gia đình đã vốn sẵn bạc vạn, tiền nong không phải nghĩ. Thậm chí, cần tiền thì nhân danh đại nghĩa trộm cắp của tham quan.
Ngày xưa, mỗi lần đọc đến những đoạn “giàu bất thình lình” như thế là tôi cười sằng sặc, sống đời cứ may mắn thế thì ai chẳng làm vĩ nhân. Tác giả cố tình làm mình khoái chí, kết quả là mình khoái chí thật. Nhưng cái cách họ đối xử với tiền thì tôi nể.
Họ không tiêu tiền vô ích, phải có ích mới tiêu, phải xứng đáng mới chi, đã chi không tiếc. Cái gì đáng giá thì không mặc cả, cái gì vô nghĩa thì cho ngàn vạn cũng không cần.
Cả đời sống vì những điều quan trọng hoặc thiêng liêng, khi khó tự có người đến giúp.
Đấy là lúc tôi hiểu ra, người ta phi thường ở chỗ họ không ham tiền, mà bởi vì họ không ham tiền thế nên tiền mới đến với họ. Đồng tiền có sinh mệnh, ai tin là thấy.

#3 KHÔNG LUỴ DANH

Riêng chuyện Danh thì là cái khó nghĩ nhất, ban đầu tôi chưa phân biệt được danh vị với danh tiếng, tưởng đều là một. Trẻ con mà. Có danh vị mà không có danh tiếng, thì càng nhục. Cái không nhục đó mới thật là danh.
Mấy nhân vật nam chính theo nhiều cách khác nhau đều gặp được người cao, rồi cũng được làm người cao. Tôi ước gì lớn lên mình cũng gặp được nhiều quý nhân như thế.
Mà muốn gặp được quý nhân như thế, thành danh như thế, thì mình phải sống được như thế đã. Một lòng vì nghĩa, một lòng vì sứ mệnh, một lòng vì những điều tốt đẹp.
Thế là tự nhiên tôi biết cách phải đối xử với trên dưới anh em bè bạn thế nào. Tự nhiên tôi biết cần làm gì để vươn lên. Tự nhiên tôi lớn.
Sau này có phim, đều là phim của Trung Quốc, ít ai biết Việt Nam mình cũng có một kho tàng tác phẩm vô cùng xuất sắc của một vị tác giả không biết là ai, có một cái tên đẹp đẽ đặc biệt, Ưu Đàm Hoa.
Thân gửi đến các bạn trẻ như tôi thuở ấy, thân gửi đến các bạn già như tôi bây giờ, đời này nhất định một lần phải đọc truyện Ưu Đàm Hoa, để biết sống sao cho đời này không uổng phí.
Nhất định không uổng phí.
(Tư Mã Thừa Trinh)