Kỳ Án Làng P-rông

Tháng mười 14, 2024

Chương 01: Bão số Ba
Chủ nhật. 
Cả ngày, bầu trời không có lấy một tia sáng, mây đen giăng kín cả ngày, từng đợt mưa cứ lúc to lúc nhỏ xối lạnh lẽo xuống mảnh đất Sài Gòn hoa lệ.  Hôm nay là tối cuối tuần, nhưng đường phố hoang vắng lạnh lẽo, hoàn toàn không giống với cái danh tiếng của câu “Sài Gòn không bao giờ ngủ.”
Tôi đội áo mưa, bất chấp cái lạnh cố gắng về nhà sau khi gửi một ít nhu yếu phẩm ra điểm tập kết hàng cứu trợ cho Miền Bắc. Cả tuần nay, sau khi cơn bão số Ba đổ bộ vào Việt Nam đã gây ra rất nhiều thiệt hại cả về người và của. Các trang thông tin từ chính thống đến bên lề như Facebook hay tiktok đều chỉ giành để cập nhật thông tin bão lũ, cứu trợ, tình hình tìm kiếm người mất tích cũng như thông báo những địa điểm cần mọi người hỗ trợ. 
Bên ngoài mạng xã hội, các tụ điểm vui chơi cũng thưa dần, phần vì mưa bão, phần vì chính quyền đang kêu gọi mọi người dân trên đất nước hướng về Miền Bắc bão lũ, hạn chế các dịch vụ vui chơi giải trí. Nên bây giờ chỉ mới tám giờ tối mà trên đường, bên dưới con mưa tầm tã, chỉ còn tôi và một vài chiếc xe lác đác đang vội vã trở về nhà. 
Tôi ghé tiệm tạp hoá đầu hẻm, mua vài gói mì, một ít rau xanh rồi trở về nhà. Trời mưa dầm thế này, ghé quán hay mua gì về ăn cũng phiền, cứ úp mì với một ít rau rồi ngủ cho khoẻ người, vả lại hôm nay tôi cũng đã gom gần hết tiền lương tháng này để mua nhu yếu phẩm gửi ra điểm tập kết, trong người chỉ còn đủ tiền ăn đơn giản cho nửa tháng nữa.
Vừa về tới nhà, tôi tắm gội nhanh với nước nóng, ăn mì rồi thả mình lên giường, mở điện thoại lên xem có thông tin gì mới từ vụ tìm kiếm ở làng Prông không. Bão số Ba có thể nói là cơn bão lớn nhất trong vòng 10 năm trở lại đây đổ bộ vào Miền Bắc. Thiệt hại về tài sản là không thể đếm hết được. Tuy nhiên, thiệt hại về người càng ghê gớm hơn. Sau khi hoành hành ở những tình ven biển, cơn bão đem mưa lớn hướng vào vùng Tây Bắc, mưa lớn kéo dài nhiều ngày dẫn đến việc đất ở các vùng núi bị nở ra, gây ra rất nhiều trận lũ quét, núi cũng sạc lở rất nhiều. 
Những trận lũ quét gây thiệt hại rất lớn cho những ngôi làng nằm ở chân núi. Và làng Prông có lẽ là nơi bị thiệt hại về người nhiều nhất lần này.
Làng Prông là một ngôi làng xinh đẹp, nằm gần chân núi Voi, có khoản hơn một trăm năm mươi hộ dân với khoản hơn bảy trăm đồng bào người dân tộc Tày sinh sống. Mưa bão kéo dài nhiều ngày, một số người sợ lũ quét nên rời đi qua làng khác tránh tạm, một số người vẫn ở lại bám làng. 
Nghe mạng xã hội đưa tin thì vụ lở núi xảy ra vào ban đêm, một tiếng nổ kinh hoàng làm một số người dân tỉnh giấc. Tuy cách xa ngôi làng ba bốn khuyến mãi, nhưng chỉ trong vài phút, một nửa ngọn núi đã kéo theo cây rừng, đất đá giận dữ ập tới ngôi làng. Tất cả đều không kịp trở tay, hơn một trăm người mất tích. Trong tích tắc, cả ngôi làng chỉ còn là một bãi đất trống, như thể ngôi làng xinh đẹp trước đó chỉ là ảo giác của mọi người. 
Tôi nằm lướt tiktok xem thông tin một hồi, tâm trạng cũng bị lây nỗi đau của người dân mà trở nên u uất, mới chợt nhớ ra từ lúc về nhà đến giờ còn chưa thắp hương. 
Tôi vội ngồi dậy, khoát sơ chiếc áo ngoài rồi đến góc phòng thắp một nén hương. Đây là thói quen gần năm năm nay của tôi, cứ mỗi lần cảm thấy tâm trạng u uất hay bất an, tôi sẽ thắp một nén hương trầm để cân bằng tâm trạng. Hương vừa cắm vào bát, tui còn chưa kịp cầu nguyện hay khấn vái thì anh Hai ngồi kế bên đã lên tiếng:
“Sao nữa? Không phải hôm qua Hai đã nói rồi sao? Bé không đi được đâu, khỏi xin.” – anh Hai vừa nói vừa ngồi lên giường, thái độ cương quyết. 
“Hai lạ ghê, em còn chưa nói gì mà đã phủ đầu em rồi.” – Tôi bức xúc phản bác, không để Hai nói tiếp, chạy lại ngồi bên cạnh tiếp tục nài nỉ. 
“Hôm nay vẫn còn hơn năm mươi người mất tích, em thấy nhiều người họ vẫn đang chưa trở về nhà được, Hai cho em đi đi, em xem em chịu không nổi.” – Tôi vừa nói vừa thút thít.
“Em thì có thể làm gì, con gái một thân một mình muốn từ Sài Gòn lên tới Miền Bắc mùa ưa lũ này đã là vấn đề lớn, nói gì đến việc em lại muốn đến làng Prông để cứu trợ, chỉ sợ em chưa tới nơi đã bị dấu mất xác rồi, còn cứu giúp được ai mà đòi đi. Hai nói rồi, không được.” – Anh Hai vẫn kiên quyết.
“Em đi một mình khi nào, rõ ràng là đi với Hai, có Hai rồi còn sợ cái gì nữa?. Hôm nay e đi làm mà đầu óc cứ nghĩ đâu đâu, không thể tập trung làm việc được, nếu không đi nữa, chỉ sợ sau này em sẽ hối hận cả đời mất thôi. Hơn nữa việc này cũng có lợi cho Hai mà. Đi mà Haiii.” – Tôi vừa nói vừa ỉ ôi.
Quả thật mấy hôm nay tôi không tài nào tập trung vào công việc được, cả ngày chỉ nhớ tới những hương linh bị chôn vùi ở làng Prông mà tôi thấy qua các kênh mạng xã hội. Họ đều đã chết, nhưng thân thể nhiều người đã không còn nguyên vẹn, có người mất đầu, có người mất tay chân, bên cạnh những người cứu trợ, những hương linh đó hoảng loạn kêu gào để chỉ những người cứu trợ chỗ họ đang bị vùi lấp, nhưng chẳng một ai nghe thấy. Nhìn cảnh đó, tôi không khỏi đau lòng, trong lòng cứ muốn đến ngay đó để hỗ trợ công tác cứu hộ tìm kiếm người mất tích hở làng Prông.
Đúng vậy, tôi là một giáo viên mầm non, nhưng cũng là một người có một chút khả năng tâm linh. Bình thường nếu muốn tôi có thể nhìn thấy các năng lượng vô hình, ví dụ nhưng người mất, âm khí, năng lượng bùa chú hay có thể nhìn thấy hào quang của các vị chân tu. Cũng không hẳn lúc nào tôi cũng có thể nhìn thấy, chỉ khi nào năng lượng tôi được giữ ở mức độ được thanh lọc nhất định, thì có thể nhìn thấy rõ ràng hơn. Còn bình thường, nếu thời gian đó năng lượng nặng về tiền tài và tham vọng dâm dục nhiều quá thì khả năng sẽ giảm đi nhiều. 
Cũng bởi vì khả năng nhìn thấy tâm linh của mình, những ngày qua tôi có thể cảm nhận được oán khí ai oán cũng như những oan hồn bị chết bất đắc kỳ tử ở làng Prông. Mỗi lần lướt các trang mạng xã hội, nhìn thấy các bóng trắng vật vờ xung quanh những người cứu trợ mà không thể gọi được làm cho tôi cảm thấy đau lòng. Hiện giờ chính phủ đang điều động lực lượng quân đội đến cứu trợ rất mạnh, nếu tôi đến làng Prông bây giờ, có thể sẽ giúp được ít nhiều cho mọi người trong công cuộc tìm kiếm. 
 “Nhưng em đến đó rồi sẽ nói với họ như thế nào? Đến nói với quân đội là e có thể nhìn thấy hồn ma sao? Em nghĩ họ có tin em không? – Anh Hai sau một hồi suy nghĩ mới lên tiếng.
“Không sao, vấn đề này em đã nghĩ kỹ rồi, hiện giờ trên đó đang có một vị sư thầy đang hỗ trợ tìm kiếm người trên đó, có vẻ như quân đội họ cũng không bài xích vấn đề này quá. Chỉ cần em nương theo mọi người hỗ trợ khi cần là được, không cần nói thẳng là em có thể nhìn thấy bọn họ.” – Tôi giải thích.
“Rồi em thử nhìn em trong gương đi, đứa con gái yếu ớt mặt hoa da phấn, lên tới đó toàn đàn ông con trai, em không sợ sao? Có vấn đề gì thì hối hận không kịp, không được,quá nguy hiểm, tuy vấn đề này cũng có lợi cho anh nhưng mà phân tích thiệt hơn thì anh thấy vẫn là nên ở nhà đi.” – anh Hai ngẫm nghĩ một hồi thì bàn lui.  
“Chèn ơi, cái này Hai càng không cần lo, em lo được, chỉ cần Hai đồng ý đi với em, vụ ngoại hình này e giải quyết được.” – Tôi vừa trả lời vừa quay qua nhìn bản thân mình trong gương. Trong gương là một cô gái với mái tóc đen dài ngang lưng, ôm trọn gương mặt trái xoan bởi vì gần đây hơi tăng cân mà trở nên bầu bĩnh, làn da kém hồng hào làm tôn nên đôi mắt đen sáng lanh lợi. Chiếc mũi nhỏ trơn láng, tuy không quá cao nhưng hài hoà với ngũ quan, tuy nhiên trên gương mặt thì điểm thu hút ánh nhìn của người khác nhất lại chính là đôi môi nhỏ hồng và hàm răng đều tăm tắp. Tôi không quá đẹp, nhưng cũng thuộc dạng ưa nhìn, trong mắt phụ nữ thì là dễ thương, trong mắt đàn ông lại là đứa trẻ mà ai cũng muốn che chở. 
Còn đang ngẫm nghĩ thì thanh nhan trầm bên góc phòng đã tàn từ bao giờ, anh Hai cũng rời đi mà không thèm nói tiếng nào. Tôi cũng có quyết định của riêng mình.
* * *
Ngày hôm sau, vừa trở về nhà tôi đã vội lên phòng, lục lọi mày mò vài món đồ trang điểm, ngồi trước gương năm mười phút rồi mới vào góc phòng thắp hương. Vừa thắp xong thì nhanh chóng trở lại trước gương để chỉnh chu ngoại hình. Hài lòng với tác phẩm mà mình vừa mới hoàn thành rồi mới quay qua chờ anh Hai cho ý kiến.
“Trời đất cơi! Bé ơi bé làm cái gì thấy gớm dữ thần vậy?” – anh Hai vừa vào, nhìn thấy tôi là la hét ầm trời. 
Tôi lườm nhẹ anh Hai qua gương, rồi mỉm cười nhìn thành quả của mình. Cô gái xinh đẹp ngày hôm qua đã chẳng còn. Trong gương  là một người có mái tóc cũn cỡn, dài tầm năm sáu phân, đôi mắt linh động đã bị che khuất bởi cặp kính mắt cũ kỹ mới lục được ở đâu đó, hai quần thâm bên dưới mắt ngày hôm qua còn chưa thấy, nay đã kéo dài đến gần gò má, tím rịm như quỷ u ở đâu nhập vào. Đôi môi hồng hào giờ lại trắng bợt như xác chết trôi. Kinh điển nhất chắc phải là cặp chân mày trụi lũi, không biết bị cạo từ khi nào mà vẫn còn để lại một vài dấu trầy do dùng dao lam chưa chuẩn… Đúng là xấu tới ma chê quỷ hờn.
“Hai thấy sao, em nói vụ này em lo được mà, Hai phải tin em chứ.” – Tôi từ gương quay qua nhìn thẳng vào anh Hai đang há hốc mồm ngạc nghiên trên giường.
“Bé chơi lớn dữ vậy? Cắt tóc luôn rồi lỡ anh không đồng ý thì sao?” – anh Hai bất mãn hỏi.
Nghe vậy, tôi chỉ cười không nói, mà quay vào gương tiếp tục ngắm nghía bản thân mình. Tôi hiểu anh mình, nhìn đồng bào vẫn còn nằm lạnh lẽo dưới đất như vậy, ổng cũng không chịu nổi, chẳng qua quá lo lắng cho tôi thôi. Nếu tôi đã giải quyết được vấn đề ngoại hình thì mọi việc cũng dễ giải quyết hơn. 
“Em đặt vé máy bay rồi, sáng mai là khởi hành, Hai có cần em chuẩn bị thêm gì không?” – Tôi bỏ qua vấn đề có đi hay không, trực tiếp hỏi quá trình chuẩn bị, xem như việc này đã giải quyết xong. 
“Cũng không cần gì, mấy cái tỏi hay dâu tằm thì không cần mang theo, lấy một ít tro trong bát hương bỏ vào túi nhỏ đeo trước cổ là được. Nhớ chuẩn bị thêm nhiều nhang trầm..” – Anh Hai vừa ngán ngẩm ra vẻ miễn cưỡng, vừa chỉ vào bát hương bên góc phòng, vừa nói vừa quay lưng đi ra ngoài. Chắc anh Hai cũng cần chuẩn bị trước khi đi với tôi.
Tôi ngắm nghía lại bản thân một hồi, cũng bắt tay vào soạn một ít đồ dùng đơn giản để chuẩn bị cho chuyến đi. Một ít thuốc hạ sốt, vitamin CHỊ, áo mưa, ủng đi mưa, bao tay, khẩu trang, dăm ba bộ đồ và vài món mỹ phẩm dùng để hoá trang. Tất cả cùng nhét vào trong 1 cái balo. Chuyến này đi xa, là đi hỗ trợ chứ không phải đi du lịch, nên tôi cũng tinh gọn nhất có thể, có khi ra đó còn không có cả chỗ tắm, cũng không cần đem nhiều đồ làm gì. Chuẩn bị xong rồi tôi mới an tâm lên giường đi ngủ.
Sau nhiều ngày lo lắng cộng với cảm giác có lỗi mà không ngủ được, nay được anh Hai phê duyệt cho đi rồi nên tối hôm đó tôi ngủ rất an giấc. Không mộng mị, không bị giật mình, cơ thể như được thả lỏng nạp năng lượng để chuẩn bị cho một chuyến hành trình khó khăn sắp tới.
* * *
Hôm sau lúc tôi đặt chân đến Sân bay nội bài, trời bên ngoài vẫn âm u, nhiệt độ có hơi lạnh so với một người quen sống ở Sài Gòn như tôi. Tôi khoát nhẹ chiếc áo dù rồi vác balo ra bên ngoài đón Taxxi  đi vào nội thành Hà Nội. Trên Taxxi , lại dùng điện thoại đặt một vé xe giường nằm đi từ Hà Nội đến Lào Cai. Chuyến xe khởi hành lúc hai giờ chiều, dự kiến bảy giờ tối sẽ đến trung tâm thành phố Lào Cai. Tôi dự định sẽ kiếm một nhà nghỉ ở đó, nghỉ ngơi một đêm rồi mới lên đường đi vào làng Prông. 
3 giờ chiều, tôi nằm trên xe giường nằm, chòng chành không ngủ được bởi vì đường xá có nhiều ổ gà, sau cơn bão, một số khu vực vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ. Có nơi phải đi đường vòng. Tôi vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, không khó để nhìn thấy từng đoàn xe cứu trợ đang chở nhu yếu phẩm đến cho bà con miền Bắc, trên xe treo băng rôn “người dân hướng về miền Bắc”, đầu xe cắm cờ đỏ sao vàng, bên cạnh một số đoàn còn được CSGT hộ tống. Phải nói rằng tinh thần yêu nước tràn ngập, cũng làm cho tôi hào hứng hơn, quên đi mệt mỏi của cả ngày dài di chuyển. 
Trên xe hầu hết cũng đều là người tình nguyện đi cứu trợ, mọi người ai cũng ăn bận đơn giản, đem theo đồ cá nhân rất ít, chủ yếu là mang theo nhu yếu phẩm cho bà con vùng thiệt hại. Cũng đúng, mùa này mưa bão, không phải đi cứu trợ thì ai rãnh mà lên vùng núi còn đang thiệt hại du lịch chứ.
Lúc thật sự đặt chân đến thành phố Lào Cai, cũng đã hơn 8 giờ tối. Ban đầu cứ nghĩ ngay thành phố Lào Cai thì có thể dễ dàng tìm được nhà nghỉ để nghỉ chân. Không ngờ tới thành phố cũng bị bão phá cho tan hoang, Lúc đặt chân xuống bến xe, khắp nói nước vẫn ngập đến mắc cá chân, nhìn một số chỗ còn đầu gối, xung quanh cũng không sáng sủa gì, bóng đèn cột điện gãy đổ, thành phố vẫn còn đang cúp điện, trông xa xa mới có vài ánh đèn loé lên, chắc là ánh sáng từ đèn pin của đội cứu hộ. 
Đang bần thần không biết phải làm thế nào, thì có người từ phía sau vỗ vai tôi..
“Em gái này, lên đây cứu trợ hả, đi theo đoàn nào? Có ai đón chưa?” – Một chất giọng miền Trung lơ lớ vàng lên theo sau cái vỗ vai.
Tôi quay lại, người nói là một người thanh niên, cao hơn tôi hơn một cái đầu, mặt mày sáng sủa, nụ cười có răng khểnh, đôi mắt biết cười. Anh bận cái áo tình nguyện viên màu xanh biển, nón đội của bệnh viện đứng đó cười cười nhìn tôi, đang chờ câu trả lời. Đoán chừng là người của bệnh viện đi tham gia cứu trợ, tôi quan sát anh ta kỹ càng, xung quanh người anh ta toả ra một dải ánh sáng mờ mờ màu vàng nhạt. Thấy ổn tôi mới đáp lời:
“Dạ, em muốn tìm nhà nghỉ để nghỉ ngơi, ngày mai mới kiếm xe đi lên làng Prông để tham gia hỗ trợ cứu trợ.” – Tôi đáp lời. “Nhưng không ngờ tới đây thì thấy tình hình như này, không biết tối nay có kiếm được chỗ nghỉ ngơi không nữa.”
“Ôi giời, con gái mà gan vậy, đi cứu trợ mà không liên hệ đi theo đoàn, một mình mà dám đi lên tận đây à?”
“Thành phố giờ này còn chưa dọn dẹp xong, LLCN còn chưa đủ nhân lực để đi lại điện nước, làm sao có nhà nghỉ cho e thuê mà ở?” – Anh lơ xe bên cạnh đang lấy hành lý cho hành khách, nghe tôi với anh trai nói chuyện mới lên tiếng. 
“Vậy giờ phải làm sao anh? Em cũng không nghĩ tới khúc này, ở nhà Google thông tin rồi lên xe đi thôi…” – Tôi cũng có chút lo lắng
“Hay em liên hệ mấy đoàn cứu trợ đi, xem họ ở đâu, còn chỗ trống không?. Mấy hôm nay nhiều đoàn lên lắm, mọi người đều là đi giúp dân nên đùm bọc giúp đỡ nhau lắm, chắc là sẽ có thôi.” – Anh lơ xe vừa nói, tay không quên trả hành lý cho khách. Mấy vị khách trong xe dường như cũng đi cùng đoàn với anh bác sĩ, thấy tình hình của tôi, cũng dừng lại nghe ngóng xem có giúp gì được không.
“Không thì em đi với đoàn anh đi, bên này có mười người, tụi anh là bác sĩ ở Huế ra tham gia hỗ trợ y tế cho mọi người. Giờ bên đoàn sẽ đến uỷ ban xã để nghỉ ngơi. Em đi cùng cho an toàn, rồi xem tình hình ngày mai như thế nào hãy tính tiếp. Xem tình hình hiện giờ cũng không kiếm được nhà ai để em thuê đâu.” – Anh bác sĩ vừa nói vừa nhìn qua chị đồng nghiệp kế bên, vừa nói vừa dùng ánh mắt hỏi thăm ý kiến. 
“Sơn nói đúng đó, em đi như vậy cũng nguy hiểm quá, hay là về uỷ bản chỗ tụi chị nghỉ ngơi cùng đi, ngày mai muốn đi đâu thì nhờ mấy anh cán bộ hỗ trợ. Cũng đều là đi giúp đồng bào, đùm bọc nhau cũng tốt mà.” – Chị đồng nghiệp đứng bên cạnh anh Sơn trả lời. 
“Dạ! Vậy em cám ơn mọi người. May quá, không thì tối nay em không biết phải ở đâu rồi.” – Tôi nhanh chóng đồng ý, không quên cám ơn mọi người đã cho tôi về cùng, dù sao cũng là cùng nhau đi cứu trợ, cùng mọi người về uỷ ban nghỉ ngơi cũng an toàn. 
 “Vậy em đi theo anh, anh sẽ sắp xếp chỗ cho em. Anh tên Sơn, còn em?” – Anh Sơn lên tiếng giới thiệu, vừa quay lưng đi lấy hành lý, vừa nói với tôi, ý nói tôi đi theo anh.
“Dạ em tên Vân, Linh Vân. Mọi người theo đoàn đi lên khu vực nào vậy ạ?” – Tôi vừa theo sau anh Sơn, vừa đáp lời. 
“Tụi anh về xã Phúc Khánh, sáng mai sau giờ khởi hành rồi. Còn em?”.
“Em tính đi làng Prông. Ngày mai e theo mọi người về Phúc Khánh, rồi tìm cách đi từ Phúc Khánh về làng Prông được không anh?” – Tôi hỏi, không ngại miệng nhờ vả. 
“Được chứ! Nhưng mà anh nghe nói đường vô làng Prông bây giờ còn chưa thông, không biết có vào được không đó.” – Anh Sơn nhiệt tình nói. 
“Dạ không sao, cái đó ngày mai em tính, giờ tính được tới đâu hay tới đó ạ.”
Anh Sơn cũng không nói nhiều, mọi người túc tắc xuống hành lý, mỗi người một việc, đang đi cứu trợ, đồng bào còn đang chìm dưới nước và bùn, chẳng ai có cảm xúc vui vẻ để trò chuyện là mấy. 
Tôi cùng mọi người chờ một chút thì có một chiếc xe thùng nhỏ của quân đội đến đón. Mọi người cùng nhau dở đồ lên rồi cùng ngồi phía sau xe thùng.  Chiếc xe thùng vượt địa hình của quân đội khó khăn chở chúng tôi bì bỏm qua mấy con đường ngập nước. Trời vẫn còn bị mây gió vần vũ, không khí ẩm lạnh, trên không một bóng trăng sao, dưới không có chút ánh đèn, ánh sáng duy nhất chắc là từ hai cái bóng đèn dưới đuôi xe, đang lập loè đưa mọi người trở về uỷ ban tập kết.
Xe còn chưa về tới uỷ ban tôi đã nghe được tiếng xập xình của máy phát điện. Cả khu chắc chỉ có chỗ này là đỡ ngập hơn một tí, vừa bước xuống xe thùng, thứ đập vào mắt tôi chính là hàng cứu trợ. Bên phải bình thường hình như là chỗ gửi xe, nay được trưng dụng làm kho chứa hàng từ thiện, từ bên ngoài kéo vào bên trong cũng phải hai mươi mét, cao bốn mét. Chất hỗn loạn nào là mì gói, gạo, bánh mì, áo phao, thuốc, dép…Bên cạnh có vài chiếc xe vẫn còn đang chờ hàng cứu trợ đang chờ người dở hàng xuống. Người ra người vào, mạnh ai nấy làm, hoạt động không ngơi tay. 
Bên trái là các xe dán biển chở hàng cứu trợ từ các tỉnh đến, xe trống, bên trong không có tài xế, chắc mọi người đang nghỉ ngơi. Khắp nơi toát lên bầu không khí lo lắng, vội vã, tôi cảm nhận được trường năng lượng căng thẳng Lan trong không gian. 
Tôi theo anh Sơn đi vào phía trong, đoàn được dẫn vào một gian phòng hội trường, có lẽ bình thường dùng để họp hội nghị. Vào đến nơi thì đã có mười mấy người đang nghỉ ngơi, tôi nghĩ chắc là đoàn thiện nguyện xin tá túc lại trước khi lên đường trở về. Họ xếp ba chiếc ghế dài lại thành một, bàn thì mỗi người một chiếc, cứ như vậy mà nghỉ ngơi, không gối, không mền. 
Bọn tôi không ai bảo ai, cũng theo y như vậy mà làm, tôi ghép ba chiếc ghế lại với nhau, đặt sát góc phòng, để Balô lên một đầu ghế để gối đầu. Nhóm anh Sơn và mấy đồng nghiệp cũng xếp bàn ghế cách đó ba mét, mọi người lục tục soạn đồ nghỉ ngơi sau một ngày dài trên xe.
 Tôi lấy trong balo ra một ít khăn giấy tẩy trang, đi cả ngày, lớp hoá trang của tôi cũng vơi dần, quện với mồ hôi và bụi bặm bắt đầu gây ngứa. Còn đang soạn đồ chuẩn bị kiếm chỗ rửa mặt thì anh Sơn đến gọi.
“Em xong chưa, mọi người chuẩn bị ra ngoài ăn, người dân có nấu mì với một ít bánh mì cho mọi người.” – Anh Sơn nói nhẹ.
“Dạ xong rồi, mà em có ít bánh mì, em ăn bánh mì cũng được.” – Tôi vừa nói vừa toang lục ổ bánh mì tươi chuẩn bị sẵn khi ghé Hà Nội.
“Kệ, để đó đi, giờ có đồ nóng thì ăn đồ nóng cho ấm bụng, em để bánh mì đó vào kia khi nào đói thì ăn.” – Anh Sơn bảo.
Tôi thấy anh nói vậy cũng hợp lý, nê không từ chối nữa. Xếp gọn lại đồ đạc rồi theo mọi người đi ra.
Lúc ra tới bên ngoài thì người dân xung quanh đã xếp hai bàn tròn, cỡ được hai mươi người ngồi, là chuẩn bị cho đoàn anh Sơn và mấy anh chị thiện nguyện đang nghỉ ngơi cùng chúng tôi trong hội trường. Trên bàn cũng đơn giản, một nồi mì to, mỗi nồi tầm mười lăm gói nấu chung với một ít rau, bên ngoài có ít nước mắm ớt và bánh mì, chén đũa cũng là chén đũa dùng một lần. Tình hình gần đây không điện không nước, để nấu mì như thế này chắc cũng không phải đơn giản.
Mọi người không ai bảo ai, tự ngồi vào chỗ, chia nhau múc mì ra rồi ăn. Nước mì nóng làm ấm bụng những người con từ xa đến, tuy không thịnh soạn nhưng lại ấm tình đồng bào. 
“Bé Vân hình như ban đêm trông xinh hơn ban ngày nhỉ?” – Chị đồng nghiệp đứng bên cạnh anh Sơn ban nãy mở lời. Chị húp một ít nước mì rồi tiếp: “Chị tên Nga, lúc nãy chị mới hỏi Sơn tên của em.”
“Dạ chắc do ban ngày em đi bụi bặm quá nên nhìn hơi loà xoà.” – Tôi ngại ngùng cuối đầu húp nước mì, lúc nãy mới tẩy trang xong đã ị kêu ra ăn nên chưa kịp hoá trang lại, cứ nghĩ trời tối mọi người không để ý.
“À chị Nga, ngày mai cho bé Vân đi theo đoàn mình vào Phúc Khánh nhé, em nó nói muốn vào làng Prông.” – Anh Sơn nhìn tôi cười nhẹ rồi nói với chị Nga. Hình như chị là trưởng đoàn, bên nhân sự sắp xếp vấn đề ăn ngủ đi lại của đoàn, từ chiều khi muốn sắp xếp gì cho tôi anh Sơn đều hỏi ý qua chị Nga. 
“Đi với đoàn mình vào Phúc Khánh thì được, nhưng mà không biết có đường vô làng Prông không đó, nghe nói bây giờ đường xá không còn gì đâu.” 
“Dạ không sao ạ, mọi người cho em đi nhờ vào tới Phúc Khánh là được rồi ạ, vào tới đó em sẽ tìm cách thêm.” – Tôi trả lời chị Nga, trong đầu đã có dự tính riêng. Nhờ mọi người vào tới Phúc Khánh là được, đoạn đường còn lại kiếm một người đồng bào nhờ họ là được. 
“Vậy hôm nay em nghỉ sớm đi, ngày mai sáu giờ bọn anh xuất phát, năm giờ bốn lăm tập trung ngoài đây là được.”- Anh Sơn vừa gom mớ chén nhựa dùng một lần vào bao rác, vừa nói mọi người đi nghỉ sớm. 
Trở về phòng hội trường, mọi người lục đục chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi. Tôi mở túi nhỏ trên cổ, lấy một ít tàn nhang bên trong rắc lên phía trên đầu nằm với dưới chân một chút rồi mới an tâm đi ngủ. Cả ngày dài trên xe đã vắt kiệt toàn bộ sức lực, tôi nhanh chóng đi vào giấc ngủ, trong lòng không khỏi cầu mong ngày mai sẽ thuận lợi đến được làng Prông.