Mình không muốn trở thành nam giới. Mình mong cầu sự an toàn.

Tháng mười 29, 2024

Từ nhỏ, ước mong đó chỉ đơn thuần đến từ việc muốn được đi chơi vào buổi tối cùng bạn. Điều mà anh trai mình rất dễ dàng được bố mẹ cho phép còn mình thì không.

Mình mong rằng những hôm phải đi làm về lúc 23h00 trên đường Mỹ Phước – Tân Vạn, mình có thể đi với tốc độ bình thường trong tâm trạng thoải mái dung dăng dung dẻ.

Mình mong rằng khi mình đến nhà một người, mình đã không bị họ năn nỉ và kéo tay vào phòng “rồi mai hẵng về”.

Mình đã mong cái ôm chia sẻ của mình với một người không phải là cơ hội để họ đụng chạm vào cơ thể mình.

Nhưng mọi thứ đã xảy ra và mọi thứ để lại cho mình những vết sẹo.

Mình thấy lo lắng. Liệu rằng mình không thể có những khoái cảm mình đáng được có chỉ vì cơ thể mình chọn cách đóng băng khi quá sợ hãi trước những đụng chạm.

Mình bị hoảng loạn và khó ngủ khi một người lạ bất chợt gọi điện thoại cho mình trong đêm và muốn nói chuyện với mình. Mình căng thẳng khi tài xế grab nhắn tin cho mình sau chuyến đi rằng “em có cần anh chở về không?”.

Những nỗi sợ không chứng minh được là những nỗi sợ có thể bị khuếch đại.

Mình không thể nói là mình đã từng đau như này này và chiếu cho người đối diện tất thảy các hình ảnh đáng sợ nháy liên tục trong đầu mình.

Chúng đã định hình hành vi, phản ứng và các kết nối của mình với người khác.

Mình chỉ mong cầu sự an toàn.

Tái bút: Nếu bạn có theo dõi kênh của mình và ủng hộ các bài viết trước, mình có dự định sẽ dịch và viết thêm các bài viết liên quan đến giới và quyền vị nữ (feminism) trong tương lai. Mong là bạn sẽ đọc nhé.