|VỤ ÁN CÓ THẬT| NHỮNG NGÀY CUỐI THÁNG TƯ – ICIỆT – (6)
Chương 3. BÊN KIA BỜ THIỆN ÁC (P1)
Ở nhà, tôi gõ nhịp ngón tay lên bàn, đầu óc lơ đễnh ở một nơi nào không biết. Nhẩm tính, thứ sáu, thứ bảy và bây giờ là Chủ Nhật. Ba ngày rồi, vẫn không thấy tin tức. Chờ. Một cảm giác khó chịu nhất trong mọi cảm giác.
Dòng văn chương trinh thám, truyện chưởng, truyện diễm tình v.v. là một thứ văn đại chúng, nó được phục vụ cho quần chúng với sự thỏa mãn nhất thời. Nó không phải là mục đích tôi theo đuổi, nhưng cũng thật ngạc nhiên, bạn đọc của tôi tỏ ra rất hào hứng với vụ án tôi theo đuổi. Họ hằng ngày chờ những trang viết mới hiện lên facebook, họ tâm đắc điều gì đó mà tôi không hiểu, tôi tự nhiên được quan tâm nhiều hơn từ vụ án. Người ta hỏi về tôi rất nhiều trên ask.fm, và thậm chí có người còn dọa sẽ “nghỉ chơi” tôi nếu tôi ngừng viết về vụ án. Thật lạ.
– Đến ngay, dù có bận.
***
– Tối quá, sao không mở chút rèm cửa ra Phi.
– Tôi đang rất hào hứng để nghe.
– Anh có thể mượn tôi cả cuộc đời này.
– Anh có thể bắt đầu.
– Người cha.
– Người cha đã biết trước cái chết của người con.
– Cô gái chính là con chiên đó?
– Tôi cảm thấy điều này có gì đó không thuyết phục lắm, tôi vẫn nghiêng về giả thuyết thứ nhất.
– Một trong những dòng dõi của Cain. Ôi chà, Cain, tên tội phạm đầu tiên trên quả đất.
– Nó gợi cho tôi những cái tên quen thuộc: Enoch, Irad, Mehujael, Methushael và Seth.
– Làm cách nào anh xác định danh tính của mụ?
– Khoan, có một điểm tôi thắc mắc ngay từ ban đầu. Cô gái chết trên lầu, làm sao có người phát hiện được cái chết của cô gái? Ai là người báo cảnh sát? Tại sao người đó có thể ra vào căn nhà cô gái đó mà biết đã có án mạng.
– Từ căn nhà đó thấy hết tất cả hoạt động điều tra của tôi và anh.
– Người đàn bà phát hiện vụ án khả nghi nhất.
– Về nhà của mình.
– Chữ viết tháo, liền mạch, không thấy chỗ nhấc bút lên và… A a… tôi thấy rồi. Chữ Enoch nhỏ phía dưới chữ ký. Một thói quen viết tên khác bên dưới chữ ký.
– Càng lúc càng phức tạp.
***
– Anh vào sứ quán mà không bị kiểm soát sao?
Phần quay không tiếng, nhưng thái độ nửa lịch thiệp nửa dè chừng của Lamech hiện rõ trên khuôn mặt. Dáng người đứng thẳng, đôi môi cong lên và hai tay chắp ra trước khi nói chuyện, đôi lúc lão liếc nhìn sang trái rồi nhanh chóng trở về vị trí cũ. Phi thốt lên, nhìn kìa. Bất chợt tia mắt Lamech rộ lên độc ác, mắt lão trợn trừng, xem chừng thở rất gấp và ra hiệu mời Phi về.
– Tôi không nói gì cả, đó mới là điều ngạc nhiên. Với đôi mắt đó, anh có thể giải mã điều gì về con người công dân có trách nhiệm nhất cũng ái ngại khi so sánh với lão.
Phi được dịp chợp mắt vài phút. Tôi chăm chú theo dõi từng cử chỉ trong phim. Và rồi.
– Vẫn còn, chuyện li kỳ nhất vẫn chưa xong mà.
– Tôi điều tra về cô gái, cô quê ở Vĩnh Long, mẹ cô là một người chích ngò ỡ Vũng Liêm…
– Trí nhớ anh vẫn còn tốt. Tôi đã khó khăn để tìm đến nhà gia đình cô gái. Không còn một ai, mẹ cô một người phụ nữ vẫn nghèo nàn trong căn nhà cấp bốn xây dựng từ thời trước 1975. Tôi vượt qua khoản sân trống trải, nơi ở giữa có nơi thờ Trời Đất, thì thật ngạc nhiên khi tiếp xúc với người phụ nữ đó. Chị thật thông minh ở độ tuổi bốn mươi. Cô gái tên Quỳnh là con chị, tên chị là Quỳnh Như, chị có mang cô gái vào năm 1993, khi lần đầu chị gặp Lamech, thật khó diễn tả người con gái miệt vườn mà nhanh chóng trao thân cho một anh Mỹ đi du lịch.
– Đến giờ vẫn vậy thôi. Cuộc tình chớp nhoáng của cô gái mang dòng máu nhiệt đới chắc sôi nổi lắm. Và Quỳnh ra rời trong mối tình lạ lùng đó. Năm Quỳnh học xong 12, lên Saigon học và… mất tích.