Ung thư vú

Thời gian gần đây tôi vẫn đang tiếp tục cày series “Sex and the City”, tôi cảm nhận con người tôi cũng thay đổi góc nhìn khi xem phim. 
Đôi khi tôi thấy bản thận lạc lõng ở bản thể vì tôi có phong cách sống như một người New York ở Hà Nội. Tôi có lối sống phóng khoáng trong vấn đề sẽ, và cảm giác mấy người bạn chung thuỷ với gia đình luôn là những người làm rào cản cho tôi. Họ có định kiến với tôi, và họ muốn tôi nên kết hôn với người nước ngoài.
Tôi biết chúng ta đã sống ở năm 2024, nhưng vì Hà Nội vốn là một nơi truyền thống, tôi vẫn rất yêu Hà Nội, nhưng đôi khi tôi vẫn thấy tâm hồn tôi lạc lõng ở xung quanh đâu đó khắp thế giới chứ không chỉ dừng ở Hà Nội.
Tôi luôn là người thích khám phá, hiếu kỳ, tò mò, rất hay đặt câu hỏi tại sao vì thế giới còn quá nhiều điều tôi cần trải nghiệm. Sau một buổi nói chuyện với mấy bạn gái gần đây, tôi lại chạnh lòng một nhịp, vì lối sống của tôi bị khuyên nhủ.
Tôi luôn yêu sự độc thân, độc lập, tự chủ tài chính, tôi cũng chưa bao giờ mường tưởng tượng gia đình trong tương lai của tôi sẽ như thế nào, tôi cũng chưa bao giờ sẵn sàng cho việc phải bước chân vào hôn nhân vì tôi yêu sự độc thân của mình.

Tôi đang ở thời kì cảm thấy tự do nhất. Năm 2023 tôi nghĩ không chỉ là một năm khó khăn của riêng cá nhân tôi, mà còn là một năm của toàn nhân loại, nhưng nhìn lại vì cũng đã sang tháng 6 năm 2024, nửa chặng hành trình của năm mới, tôi lại không còn khát khao tình yêu hay gia đình như 2023 nữa.
Tôi mải mê theo công việc, buổi tối tôi chỉ muốn dành thời gian cho bản thân, nhâm nhi một ly Rose Extra Dry của Terre Forti trong chiếc ly martini xinh xắn nghe “Chemtrails over the country clubs” của Lana Del Rey, ngồi gặm nhắm đống series tôi bị cuốn hút trên Netflix để trải qua một đêm bình yên.
Chỉ có tôi đối mặt với tôi ở những suy nghĩ, thế giới nội tâm, con người thật của tôi mà không phải đeo lớp mặt nạ nào làm hài lòng người khác.
Tôi không thích cuộc sống hôn nhân, cũng không thích đẻ con, lối suy nghĩ đó tôi thấy vẫn ấn định trong tôi khi tôi lấy lại được sức mạnh của bản thân, lấy lại được sự tự tin trong sự nghiệp của mình. Có phải khi người ta yếu đuối và đánh mất tất cả, người ta thường nghĩ đến gia đình hay không? Vì gia đình là bến đỗ, là cảm giác an toàn khi quá mệt mỏi với xã hội ngoài kia.
Sau khi kể với hội bạn gái về những cuộc tình một đêm của tôi, tôi cảm nhận họ dần dà có định kiến về tôi, nhưng tôi là tuýp người đa tình, không phải người chung thuỷ, định nghĩa về chung thuỷ của tôi đã bị phá vỡ bởi tình đầu của tôi, khi anh ta găm hàng trăm mảnh lứa dối vào trái tim của một cô gái 19 tuổi.
Niềm tin về sự chung thuỷ với tôi là một lựa chọn, mà lựa chọn đó vốn đang không xuất hiện trong cuộc sống tôi. Năm 2023 tôi khát khao yêu đương một cách điên rồ, tôi vồ vập và hi vọng hẹn hò nhiều không thể đếm xuể, tỏ tình liên tục với những người tôi thầm thích, nhưng 2024 đã biến tôi thành một kẻ tội đồ huỷ diệt đi nhiều trái tim mong manh luôn muốn tôi trở thành người yêu họ.
Tôi và họ còn chẳng có điểm chung gì, thứ tôi thấy chỉ là chút quan tâm nhỏ nhẹ, nhưng thứ tôi cần luôn là vật chất và sẽ, tình cảm không phải là thứ tôi sống chết theo đuổi.
Khi xem đến tập Samatha Jones bị ung thư vú, tôi đã xúc động và bật khóc, tôi nghĩ đến bầu ngực của mình, bầu ngực mà cũng đã được bao người đàn ông mẩn mê và để lại những vết tím bầm của sự đánh dấu. 
Nhưng tôi lại không thích sự đánh dấu sở hữu đó, tôi là một cá thể độc lập và tự do, tôi chẳng bao giờ muốn mất đi phần tính cách đó. Có người đã từng khen tôi ngực đẹp tuyệt vời mà sao lại không show ra, còn tôi thì âm thầm kín kẽ luôn tự ti về bầu ngực to của mình.
Nhưng nếu một ngày tôi cũng như Samatha Jones, cũng bị dính ung thư vú vì không có con, thì liệu tôi có đủ mạnh mẽ và bản lĩnh như Samatha để vượt qua nghịch cảnh đến chơi hay không?
Bạn mẹ tôi có một cô con gái bị ung thư vú, chị cũng đang đấu tranh lại với căn bệnh đó, phẫu thuật và kết hợp xạ trị, chị cũng có một người yêu thương bên cạnh cùng chị vượt qua được nỗi đau đó, tôi thấy phụ nữ xung quanh đều có những bầu ngực đẹp tuyệt vời đủ mọi kích cỡ, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc thứ khiến tôi tự ti vì nó quá to, giờ đây lại là thứ tôi trân trọng và tự hào về nó như vậy.
Tôi vẫn mong muốn mình trở thành nhà văn, vì đó là khoảng thời gian tôi sống thật nhất, nhưng mỗi nhân vật trong “Sex and the City” tôi lại thấy mình trong đó.
Tôi có đức tính mạnh mẽ, quyết liệt của Miranda, nhưng công việc của tôi thì lại giống Carrie, nhân vật gây ảnh hưởng lớn nhất đến cuộc đời tôi là Samatha Jone nhưng đôi khi tôi lại muốn tuyệt đỉnh lãng mạn như Charlotte.
Họ đều là những phụ nữ thông minh, quyến rũ, luôn biết bản thân mình muốn gì để theo đuổi, tôi luôn thích sự nữ quyền đó. Không phải là một hình ảnh lấn át người đàn ông ở bên cạnh mình mà là phải học cách cùng hoà hợp với người đàn ông đó.
Tôi đặc biệt cá tính mạnh từ nhỏ, nhưng tôi luôn muốn trở thành một người đàn bà nhỏ bé ở cạnh người đàn ông của mình, tôi không biết nữa, nhưng vì bản năng là phụ nữ của tôi vẫn còn đó, nó thể hiện ở mọi mặt trận hiện tại.
Khi càng ngày tôi càng gần 30, tôi yêu lại từng chút cơ thể mà tôi đã từng ghét, thì tôi lại nhận ra sức mạnh của việc nhìn nhận bản thân thật đặc biệt.
Các bạn nữ thấy sao, các bạn có yêu bộ ngực của mình không? Các bạn có bao giờ nghĩ phụ nữ sẽ bị dính vào ung thư vú, mất đi thứ đẹp đẽ nhất của người phụ nữ hay không?