Nổi Tiếng Sao Mà Khổ Vậy Nè? (Phần 2)

Nổi Tiếng Sao Mà Khổ Vậy Nè? (Phần 2)

Bản quyền bài viết gốc thuộc về Tiến sĩ Patrick Wanis.

6. “Tôi chỉ là một món hàng hóa mà tất cả mọi người đều có quyền sở hữu” – Sự vật hóa và xây dựng thương hiệu 

Muốn nổi tiếng thì bạn phải xây dựng hình ảnh. Những người nổi tiếng thành công thực sự đều có thương hiệu, và nhiều người biến thương hiệu đó thành lợi nhuận khổng lồ. Tuy nhiên, đi cùng với hình ảnh và thương hiệu đó là cảm giác “Tôi là một thực thể được thiết kế để mang lại lợi nhuận cho người khác.”

“Tôi không muốn trở thành một sản phẩm… Tất nhiên, bạn muốn các bộ phim mình đóng sẽ thành công. Nhưng tôi không muốn biết… ai đang hot và ai hết thời, ai kiếm được bao nhiêu tiền, và ai đang qua lại với người phụ nữ này hay người phụ nữ kia. Tôi muốn giữ mình hoàn toàn ở ngoài tầm với và xa rời tất cả điều đó.”

– Jennette McCurdy, diễn viên Nickelodeon

– Lady Gaga, bài phát biểu tại Emotion Revolution, Đại học Yale, 2015

Lady Gaga. Ảnh: Forbes

Lady Gaga. Ảnh: Forbes

“Là những người phụ nữ trẻ, chúng tôi bị đặt vào thế đối đầu nhau để làm hài lòng xã hội. Những luật lệ của việc tương tác ở Hollywood đã tẩy não chúng tôi, làm chúng tôi tin tưởng những điều thực sự tàn nhẫn. Những người đàn ông và cả phụ nữ bị tẩy não trong ngành này khiến chúng tôi không thể làm bạn với nhau. Tôi rất tiếc về điều đó. Chúng tôi được tuyển vào một chương trình thực tế giả mạo nơi chúng tôi phải trở thành kẻ thù của nhau. Tôi cảm thấy rất bực tức vì điều đó. Tôi rất hối hận vì đã không tỉnh táo để diễn đạt điều này với bạn vào lúc đó. Nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào tôi từ ngày đầu tiên sống trong thị trấn này, và bạn là thước đo để đánh giá hành vi của tôi. Như thể tôi bị soi chiếu dưới kính hiển vi, chỉ cần một hành động sai lầm là tôi bị gán mác ‘khó chịu’ giống như bạn. Chúng ta đều biết điều gì xảy ra khi phụ nữ ở đây vượt qua những giới hạn. “Cô là người có ảnh hưởng xấu sâu rộng đến cuộc đời của tôi. Chúng ta đều được tuyển vào vai “Cô Gái Xấu Xa” – một vai trò trong cuộc sống thực giả tạo này…”Chúng ta bị gắn với vai ‘Cô gái xấu’… Nhưng chúng ta chưa bao giờ là người xấu, chính họ – những gã đàn ông trắng thiếu chất xám đã đứng sau và điều hành tất cả mới là những con người xấu xa thực sự”

7. “Không ai biết con người thật của tôi là gì” – Tính cách phân ly

Khi hình ảnh của bạn ngày càng được xây dựng, bạn nhận ra rằng có một sự bất đồng lớn giữa con người thật của bạn và phiên bản nổi tiếng của bạn mà mọi người nhận ra. Khi khoảng cách giữa hai tính cách/nhân vật này ngày càng rộng ra, bạn càng giấu đi con người thật của mình; bạn diễn xuất theo kỳ vọng của người hâm mộ và công chúng. Bạn thậm chí bắt đầu tự hỏi chính mình: “Tôi thực sự là ai?”

“Cơn nghiện thực sự của tôi là rượu. Những chất độc hại khác chỉ giúp tôi củng cố bức tường ngăn cách giữa phiên bản nổi tiếng và phiên bản thực sự của tôi.”  

“Bạn gắn giá trị bản thân với trang phục mà bạn mặc, quán cà phê mà bạn đến, những người bạn bè bạn giao du, và khi tất cả những thứ mà bạn gắn với bản thân bị lấy đi và bạn bị đặt vào giữa một sa mạc trống rỗng, đó là khi bạn nhìn thấy con người thật của mình. Vì vậy, sau khi quay xong, bạn phải tìm chính mình lại từ đầu.”

– Jennifer Aniston, chia sẻ với Parade Magazine, tháng 9 năm 2009. 

– Demi Lovato, người đã thừa nhận từng vật lộn với chứng rối loạn ăn uống.

Demi Lovato. Ảnh: BBC

Demi Lovato. Ảnh: BBC

“Có một phiên bản giả của tôi  

Những bài thơ này.  

Mà tôi không có…  

Vì mọi người đối xử với tôi  

– James Franco, trích từ bài thơ “Giả tạo”.

Cái tôi của bạn được bơm phồng khi truyền thông tìm đến bạn để lấy ý kiến về những chủ đề không liên quan đến tài năng của bạn; quan điểm của bạn được xem như la 2có giá trị hơn của những người khác. Ý kiến của bạn trở thành “tiếng nói của bề trên thần thánh”.

– Dave Chappelle, diễn viên hài, chia sẻ quan điểm tiêu cực về việc Dixie Chicks chỉ trích Tổng thống George Bush và cuộc chiến sau đó của Mỹ xâm lược Iraq năm 2003.  

Dave Chappelle. Ảnh: Los Angeles Times.

Dave Chappelle. Ảnh: Los Angeles Times.

“Ở Ấn Độ, bạn phải là một guru (bậc thầy) thay vì một ngôi sao nhạc pop. Guru chính là ngôi sao nhạc pop ở Ấn Độ, và ngôi sao nhạc pop chính là guru ở đây.”

“Khi còn tham gia phim ‘Home and Away’ ở Úc, tôi trở nên cực kỳ bất an và đầy lo lắng vì không biết mình có đủ tài năng hay không. Tôi dành nhiều năm sống trong sự lo lắng, liên tục nói với mọi người rằng tôi không chỉ là một diễn viên của phim truyền hình, tôi là một nghệ sĩ thực sự. Và tôi nhớ anh trai Luke của tôi cuối cùng đã nổi cáu, bảo tôi im đi vì anh ấy nghe điều đấy phát chán lắm rồi.”

– Dave Chappelle, diễn viên hài chia sẻ.

Năm 2013, Reese Witherspoon và chồng cô bị cảnh sát chặn lại vì xe của họ lạng lách trên đường. Chồng cô là người lái xe và bị kiểm tra nồng độ cồn. Bất chấp yêu cầu lặp lại từ cảnh sát, Reese Witherspoon đã ra khỏi xe. 

“Bà Witherspoon hỏi: ‘Anh có biết tôi là ai không?’ Tôi trả lời: ‘Không, tôi không cần biết tên của bà.’ Tôi nói thêm, ‘Ngay bây giờ.’ Bà Witherspoon nói: ‘Anh sắp biết tôi là ai rồi đấy.’”

Vài ngày sau, Reese Witherspoon đã xin lỗi vì lời nói và hành vi của mình.

“Tôi biết hành động của mình là sai. Nhưng tôi đã thuyết phục bản thân rằng các quy tắc bình thường không áp dụng với tôi. Tôi không bao giờ nghĩ đến những người tôi đang làm tổn thương. Thay vào đó, tôi chỉ nghĩ về bản thân mình. Tôi phá vỡ những ranh giới mà một cặp vợ chồng nên sống theo. Tôi nghĩ rằng mình có thể lách khỏi bất cứ điều gì mình muốn. Tôi cảm thấy mình đã làm việc chăm chỉ cả đời và xứng đáng tận hưởng tất cả những cám dỗ xung quanh. Tôi cảm thấy tự mãn. Nhờ có tiền bạc và sự nổi tiếng, tôi không phải bỏ công sức đi xa để tìm chúng.” 

9. “Tiếng tăm là niềm hưng phấn của tôi” – Cơn nghiện danh vọng  

Mỗi nghệ sĩ đều hiểu và lên tiếng về cảm giác hưng phấn tuyệt vời mà họ nhận được từ việc biểu diễn và bày tỏ năng khiếu nghệ thuật của mình – dù là diễn xuất, ca hát, nhảy múa, viết lách, vẽ tranh, đạo diễn, và nhiều lĩnh vực khác. Ngoài ra, còn có một cảm giác phấn khích khó tả khi biểu diễn dưới áp lực, trước hàng chục nghìn khán giả – như một ngôi sao nhạc rock trong buổi hòa nhạc hoặc một vận động viên, được đám đông cổ vũ, nhưng tâm trí họ vẫn tập trung khi ghi bàn quyết định và giành chiến thắng.  

Không.  

Cơn nghiện này trở thành một cơn nghiện danh vọng, kéo theo khao khát cạnh tranh với những người nổi tiếng khác, cùng những ham muốn không bao giờ có thể thỏa mãn để có thêm nhiều hơn nữa, cùng với nỗi ám ảnh cháy bỏng rằng ‘với tôi, mọi thứ phải lớn hơn’ – rồi lòng tham kiểm soát tất cả. (Ví dụ về sự cạnh tranh giữa các ngôi sao: ca sĩ Kanye West từng tổ chức một cuộc đua doanh số với 50 Cent khi cả hai phát hành album vào năm 2007.)  

Kanye West và 50 Cent. Ảnh: Rolling Stone

Kanye West và 50 Cent. Ảnh: Rolling Stone

Chất kích thích mang tên danh vọng giờ đây kiểm soát bạn, và bạn sợ hãi cũng như không muốn từ bỏ nó. Bạn bị ràng buộc vào tất cả những cám dỗ mong manh và trống rỗng của sự nổi tiếng.  

 “Tôi không bị ảo tưởng bởi sự nổi tiếng. Tôi không thích nó. Tôi không tin nó. Một phút trước tất cả đều yêu mến bạn, và phút sau bạn thấy mình đứng trước vành móng ngựa, múa may trên trên nóc xe và cố hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình.” – Dave Chappelle, diễn viên hài  

Vì vậy, một số người nổi tiếng quyết định đóng góp lại cho xã hội, sử dụng quyền lực, danh tiếng và tài sản của mình để thành lập các quỹ và hỗ trợ các hoạt động giúp cải thiện cuộc sống con người, chẳng hạn giảm bớt khổ đau cho người khác. Đây có thể trở thành một di sản, giúp mọi người nhớ đến bạn lâu sau khi cơ thể vật lý của bạn qua đời; đây chính là cách để tên tuổi bạn sống mãi. 

NARCY NGUYỄN

Related Posts

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *