[Review Sách] Những kỳ vọng lớn lao
Lần đầu tiên thấy cuốn sách này, tôi đã đọc thử khoảng 10 trang. Sau đó thì tôi cất đi vì cảm thấy hơi khó hiểu, dài dòng. Sau 5 năm, tình cờ tôi lại được cho mượn. Tôi quyết tâm đọc hết để rồi nhận ra “Những kỳ vọng lớn lao” của Charles Dickens là một tác phẩm có giá trị.
Giờ thì quay lại với tác phẩm “Những kỳ vọng lớn lao”. Nhan đề này có chút gì đó vừa bi, vừa hài như chính nội dung của nó. Thế giới của chú bé Pip, sau đó là quý ông Pip dường như là một vũ trụ độc lập. Nơi đó Pip thoát ly khỏi tác giả để tự do sống và đưa ra lựa chọn của riêng mình- khi thì rất khôn ngoan, lúc thì lại cực vụng dại. Làm gì có bức chân dung nào về giống người chính xác hơn như vậy?
Pip là một chú bé mồ côi có tương lai ảm đạm. Cậu sống trong lò rèn với người chị gái tính nóng như lửa nhưng bù lại có ông anh rể Joe nhân hậu, thích bầu bạn với Pip. Pip chưa hề có khát vọng gì cho đến khi được dẫn đến tòa biệt thự hoang tàn của bà Havisham (vì sao nó trở nên hoang tàn như chính chủ nhân của nó, thì mời bạn đọc sách).
Ao ước về một cuộc đời vương giả của chàng hoàng tử xứng đáng sánh bước cùng nàng công chúa Estella đã khiến Pip thao thức nhiều ngày. Rồi đột nhiên một vận may lạ lùng xuất hiện: Pip được ông luật sư già dặn Jagger thông báo cậu sẽ nhận được quyền thừa kế một gia tài to lớn. Gia tài này đủ lớn để cậu hiện thực hóa mộng làm quý ông, sống sung túc, đường hoàng ở London.
Đến đoạn này tôi chợt nghĩ, hóa ra cổ tích không phải lúc nào cũng đẹp và mang lại niềm vui. Ngày thơ bé, người ta thích đọc cổ tích vì nó mang đến viễn cảnh tốt đẹp. Nhưng rồi trưởng thành hơn, biết đọc lại cổ tích thì người ta nhận ra cổ tích đôi khi lại là khởi nguồn của nhiều bi kịch. Nhất là khi con người quyết định mang cổ tích vào đời thực.
Pip dùng tiền chu cấp từ vị ân nhân bí ẩn để học tập, vui chơi, mua sắm quần áo, giao lưu với tầng lớp quý tộc (hoặc ngộ nhận là quý tộc). Có nhiều cách để một quý ông trẻ tuổi tiêu tiền, nhất là khi không ít kẻ xung quanh biết quý ông này có nhiều tiền.
Nỗi thất vọng của Pip
Trong khi đợi màn kịch từ từ đi đến hồi kết, Pip vướng vào nợ nần do thói quen tiêu xài phung phí. Những người bạn thân thiết với Pip từ thuở hàn vi dĩ nhiên khó nhận được lợi lộc gì từ cậu. Nhưng đám bạn xu thời và cánh con buôn lẻo mép thì kiếm chác được từ cậu chẳng mấy khó khăn. Pip ngạo mạn nhìn nhận trang phục của Joe thật xấu xí, phong cách của anh và Biddy thật quê mùa. Quả đúng là trong đời thực, những con người sống chân thành, mộc mạc hay bị xem thường như vậy. Trong khi đó, nếu chưng diện màu mè, nói năng kiểu cách, tiêu xài lung tung và biết khoe khoang thì ai cũng có thể khiến bản thân trở nên quan trọng hơn. Pip nghĩ giờ đây mình là một nhân vật quan trọng như vậy. Chú bé tội nghiệp vẫn đang khá hài lòng trong bộ quần áo “quý ông” mà dư luận khoác lên.
Nỗi ê chề ở chặng đời phía sau của Pip còn dài. Nhưng tôi không kể thêm mà xin dành tặng bạn đọc tự khám phá. Có thể tôi đã phân tích khá nhiều những thiếu sót của Pip, nhưng thú thực tôi không hề ghét mà thậm chí còn rất cảm thông cho nhân vật này.