Xa nhà và câu chuyện muôn thuở “Bao giờ lại tới Tết?”
Một dịp cuối năm nào đó, vì khoảng cách địa lý, hay vì còn trăm mối lo khác phải bận tâm, mà đành ngậm ngùi bỏ lỡ chuyến tàu quê cuối cùng để được trở về nhà trước thềm năm mới gõ cửa, bỏ lỡ thời khắc giao thừa thiêng liêng bên gia đình, bên bè bạn, bên những người yêu ta thật lòng, mới thấy thấm thía thế nào là cay cay nơi khóe mắt khi Tết đã về trên quê hương mà mình thì còn ở xa lắm.
Ấy là cảm xúc của tôi vài năm về trước. Giờ đây khi đang sinh sống ở Úc nơi có hai mùa hạ đông trái ngược so với Việt Nam (hay so với cả phần còn lại của thế giới!), những ngày đầu tháng Một giữa hè nắng nóng chói chang oi ả lại khiến tôi nhớ về Việt Nam thật nhiều, bởi biết rằng Tết nguyên đán đang đến thật gần. Lại háo hức mua sắm, săn vé máy bay, sắp xếp công việc…những việc tôi đã rục rịch bắt đầu làm từ nhiều tuần trước (hay nhiều tháng trước?), nhưng hình như phải tới khi Tết đang thầm thì bên tai mới thấy lòng tràn đầy hứng khởi mà muốn gấp rút hoàn thành mọi việc thật nhanh chóng. Bởi Tết sắp đến rồi, Tết đến để đưa mình về nhà đây…!
Những năm tháng xa nhà, mỗi lúc rảnh rỗi là lại ngồi tìm tòi nghiên cứu mua vé máy bay. Bay hãng nào, ngày bao nhiêu, giờ giấc như thế nào cho khớp với công việc của mình, cho vừa với túi tiền của mình… Háo hức bởi như đã nhìn thấy ngôi nhà quen thuộc hiện lên rõ nét ở ngay trước mắt; bởi khoảng cách giữa mình và nhà không còn là 7000 cây số mà dường như đã thu bé lại chỉ bằng một tấm vé; bởi ngày trở về dẫu có xa xôi tới đâu cũng không còn mông lung và đầy trăn trở nữa mà đã có thể đếm ngược được từng ngày.
Có những ngày, nỗi nhớ nhà lẩn trốn đâu đây lâu nay bỗng cồn cào bật dậy, khiến ta chợt ước ao thèm khát được về nhà ngay lập tức, nhưng không phải lúc nào hoàn cảnh của mình cũng ủng hộ, thế là lại ngậm ngùi dặn lòng kiên nhẫn chờ đợi tới cuối năm, lại lâu lâu bộc bạch cùng nhau nỗi lòng “Bao giờ mới lại đến Tết nhỉ…?”.
Xa nhà, tôi thích cảm giác cả năm làm lụm tiêu xài nhưng không quên để dành một góc khoản tiết kiệm ít ỏi của mình mua vé về Việt Nam những ngày giáp Tết. Tất nhiên không phải cứ là Tết mới cho phép bản thân được về nhà, nhưng cứ đến Tết thì chắc chắn phải cố gắng mà sắp xếp để về. Phần vì là nhớ nhà, và cũng vì là nhớ Tết:
nhớ những làng hoa, chợ hoa tấp nập kẻ bán người mua, khuôn mặt ai ai cũng rạng ngời phấn khởi;
nhớ cả hương vị của bình yên, trầm lắng mà thanh lịch, nền nã bao trùm nơi phố cổ Hà Nội, ôm ấp cái hơi thở của Tết xưa…
Vẫn là không khí Tết đầm ấm thân quen ấy, nhưng sao cảm xúc lại thật khác. Không biết vì mỗi năm mình lại lớn lên thêm một chút sau những chuyến đi xa, hay vì đi xa mà làm cho nỗi nhớ Tết thêm mặn mà sâu đậm. Xen lẫn với những niềm vui tiếng cười thân thương quen thuộc, lại miên man một nỗi bâng khuâng da diết: bởi Tết đang tới nghĩa là Tết đang qua, nghĩa là ngày phải rời đi vốn đã không xa nay lại gần hơn bao giờ hết…
Hành lí vốn đã đầy ắp quần áo, bánh trái nay còn mang theo kí ức và kỉ niệm của những ngày trở về ngắn ngủi nhưng đầy trân quý khiến bước chân người ra đi càng thêm nặng trĩu. Tôi bước lên chuyến bay quay trở lại Úc, trở lại với ngôi nhà thứ hai của mình, trở lại với cuộc sống bận rộn thường nhật, với bộn bề dồn dập, với chương tiếp theo của câu chuyện muôn thuở lâu năm: “Bao giờ lại tới Tết?”