Đấu tranh với màn đêm
Tháng bảy 22, 2024
Mỗi khi màn đêm buông xuống, tôi lại tự ngồi đấu tranh với chính mình, thời gian buổi đêm là thời gian tôi phải đối mặt với chính mình nhiều nhất, điều đó lại khiến cho nỗi cô đơn của tôi lại càng thêm trống vắng.
Tôi đang có được mọi thứ mà mình mong muốn, làm chủ công ty của riêng mình, có một tiền đề tươi sáng của tương lai, có thể ăn những thứ tôi thích, đi những nơi tôi muốn, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy khao khát việc được kết nối với nhiều người càng tốt, càng ngày tôi càng sợ cái cảm giác phải ở một mình, mặc dù đôi khi tôi khao khát việc ở một mình vì nó khiến tôi tập trung vào chính mình nhiều hơn.
Hôm nay là một ngày chủ nhật bình thường, gia đình tôi tụ họp vào thăm bác đằng nhà nội bị chảy máu dạ dày, căn bệnh cũng nghiêm trọng nhưng bác đều được chữa trị kịp thời, cơ thể bác xanh xao hơn, cân nặng cũng giảm đi trông thấy.
Nhìn hình ảnh của bản thân rồi nhìn hình ảnh của bác trai đằng nhà nội, vậy là tôi đã sống được 1/3 chặng đường đời, đã gần chạm mốc 30 tuổi, tôi tự hỏi 40-50 tuổi tôi còn cô đơn nữa không. Đúng là tôi phải tự một mình làm mọi thứ, nhưng nhiều khi tôi cũng thèm khát một ai đó ở bên cạnh e ấp đêm về.
Hiện tại FB Dating của tôi đã được xác thực gương mặt, tôi lại quay trở lại việc matching dạo trên mạng xã hội, có hàng tá đàn ông nhắn tin liên tục với tôi, còn tôi khi chán nản lại khao khát sự chú ý tự những người mới. Khi đêm xuống tôi cũng phải đấu tranh với sự chán nản của bản thân, vì tính cách thay đổi liên tục nên việc cứ phải lặp đi lặp lại một thứ gì đó là tôi căm ghét lắm.
Từ con người, sự vật, công việc, cuộc sống, tôi luôn cần mới mẻ trong góc nhìn, có phải bản chất của một người làm sáng tạo là thường như vậy?
Hôm nay tôi cũng có một bữa ăn thịnh soạn ở Manwah, tôi gọi suất buffet đắt nhất với thịt bò Waygu hảo hạng, sò điệp, tôm sú ngon nhất trong bàn, nhâm nhi ly rượu vang Shangria ngòn ngọt, ngồi một mình chờ người chị đã đồng hành cùng tôi một chặng hành trình rất dài, một người tôi vô cùng quý mến.
Chị cũng đã chạm đáy, cũng đã lên đỉnh, tình hình công việc của cả hai chị em tôi trong 2024 đều phát triển rực rỡ. Chị thì thường xuyên có khách chốt nhà cho thuê, tôi thì cũng có khách hàng cho doanh nghiệp agency nhỏ xíu của mình. Chúng tôi thầm biết ơn những bài học trong cuộc sống, vì hành trình của chị và tôi khá tương đồng, thầm nhớ tới những sự chạm đáy vô cùng khủng khiếp của năm tháng, nhưng vẫn luôn gìn giữ mối quan hệ với nhau.
Chị lựa chọn ra đi trong mối quan hệ mới cười được 3 tháng, tách rời khỏi vòng tay cha mẹ sang Ecopark sống, còn tôi thì vượt qua được trạng thái thất nghiệp của 2023 để xây dựng một thứ của riêng mình, cả hai đều tự ti và có phần rụt rè hơn với cuộc sống sau 1 năm đầy biến động. Nhưng tôi khâm phục chị vì sự tự cường mạnh mẽ bản lĩnh của một người phụ nữ, đứng lên đấu tranh cho chính mình và vì mục tiêu của bản thân, chị không bao giờ than trách về cuộc sống, vẫn tích cực yêu thương cuộc đời.
Tôi thầm cảm ơn những người tôi đã từng dựng xây mối quan hệ trong quá khứ, cũng thầm cảm ơn những mối quan hệ đã ra đi để lại trong tôi nhiều bài học, anh chị đều giúp đỡ tôi rất nhiều. Hôm qua khi dở ngăn kéo để lấy cuốn hộ chiếu làm thủ tục để chuẩn bị đi Trung Quốc tháng 9 này, tôi thấy một bức thư tôi gửi cho Vũ Trụ.
Tôi thầm mong Vụ Trụ hay cho tôi một người đồng hành để vượt qua hành trình đầy đơn độc. Vụ Trụ và ơn trên đã lắng nghe tôi, đã cho tôi rất nhiều cơ hội với nhiều khách hàng, đối tác, cộng sự để cùng tôi phát triển trên con đường mời.
Tôi tự tìm tên công ty mình trên cổng mã số thuế, giờ tôi đã chính thức có công ty, tôi đã tự dựng xây được ước mơ của mình nhưng lòng tôi lại khát khao và mong muốn nhiều thứ mới mẻ hơn thế.
Thời gian gần đây, tôi thấy bản thân kiếm được nhiều hơn, thì tôi lại đầu tư và chi quá tay cho nhiều thứ trong cuộc sống hơn. Tôi tiêu pha khá nhiều, và tôi cảm thấy hiện tại bản thân đang không giữ được tiền, tôi cần một kế toán để lo liệu về phần doanh thu của công ty, tôi cần đặt ra nhiều trách nhiệm và năng lượng mạnh mẽ hơn để đi thúc đẩy mối quan hệ với khách hàng.
Tôi đang tự làm chủ những gì mình tạo dựng, tôi cần phải siết chặt hơn về tài chính, về các mối quan hệ chất lượng mà tôi có thể tạo dựng. Tôi không ngại trong việc giao lưu, vì bản chất tôi là một người hướng ngoại có một nội tâm sâu sắc.
Tôi tìm thấy chính mình nhiều hơn ở những người bên cạnh tôi, vì tôi thấy rất chán nếu cứ ở mãi trong một thứ ràng buộc hay sở hữu nào đó. Tôi không thích mình thuộc về ai và cũng không thích ai thuộc về mình, tâm hồn tự do của tôi cần phải được giải phòng bằng nhiều chuyến đi, nhiều thành tựu của bản thân thì tôi mới cảm thấy mình là một con người đáng sống.
Màn đêm buông xuống, tôi lại có thời gian để hoài niệm, hồi tưởng về những sự việc của ngày qua, đôi khi tôi đã đạt đến trạng thái cân bằng của cuộc sống, mọi thứ xung quanh đều ổn định thì tôi lại thấy chán nó.
Sự loay hoay trong cuộc đời vẫn là một điều gì đó ám ảnh tôi, nếu tôi sống theo cảm xúc, thứ khiến tôi đánh mất cảm xúc nhiều nhất đó chính là con người, đôi khi tôi ghét họ nhưng đôi khi tôi lại yêu họ, thậm chí nhiều lúc lại thương họ.
Việc đấu tranh bản thể của mình mỗi ngày đều là thứ dằn vặt tôi mỗi đêm, nhưng việc viết ra những dòng tự sự của đời mình lại cho tôi thấy tôi đang dần hoàn thiện con người trưởng thành của mình và cố gắng nỗ lực cho một bản thể và một hành trình mới đầy cam go phía trước.
Bây giờ đứng trước trách nhiệm pháp lý, tôi phải kính cẩn nghiêng mình tìm hiểu luật chơi mà mình đang chơi, phải dành nhiều thời gian để nỗ lực học hỏi và hoàn thiện hơn nữa, vì tôi biết hành trình gánh vác sắp tôi của tôi không dễ dàng, nhưng với tính tình bướng bỉnh của tôi thì tôi lại không hề thích những cuộc chơi dễ dàng, cái gì càng khó lại càng hấp dẫn tôi chinh phục nó.
Nếu tôi đủ niềm tin và ý chí sắt đá về bản thân, cũng như bác Hồ, bác Giáp, bác Trọng đã sống cả một đời để hi sinh và duy trì được sự tử tế của xã hội, thì tôi tin mình cũng cần phải noi theo những tư tưởng lớn của các bác lãnh đạo, những người đã giúp đất nước ngày hoàn thiện và đi lên, và tôi thật may mắn khi được sinh sống trong một đất nước hoà bình đang phát triển mạnh mẽ.
Là một cá thể độc lập, là một người đi đầu, tôi hiểu được hành trình cô độc là sự rèn luyện để tôi đủ tự tin đương đầu với những thách thức trước mắt, tôi chỉ cần mình cố gắng hơn, nỗ lực hơn mỗi ngày vì những mục tiêu và sự phấn đầu của bản thân mà thôi.
Đôi khi màn đêm xuống để thử thách tôi nhìn nhận về chính mình, nhưng đôi khi lại là những khoảng thời gian mà con người ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày mai tươi sáng hơn.
Ai cũng sẽ có những khoảng thời gian đi đến cuối đường hầm, để rồi thoát ra, tìm thấy những điều thi vị hấp dẫn hơn trong cuộc sống.
Anh chị cần mua bàn ghế ăn gia đình thì tham khảo trang này bên em với nhé này ạ. Xin cảm ơn.