Vũ trụ là một phép Đại ẩn dụ (Phần 1/5)
Tháng bảy 23, 2024
Dẫn nhập
Chắc hẳn ai đến với thế giới này đều bắt đầu từ những thắc mắc, tuy vậy không phải ai cũng có thể duy trì tính tò mò như khi còn là con trẻ, càng lớn, những câu hỏi càng ít được đặt ra do chúng ta quá bận bịu với những công việc và thú vui hằng ngày.
Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên khi mình đặt ra những câu hỏi, câu hỏi về cấu tạo và cách thức vận hành cũng như vai trò của động vật và thế giới xung quanh, câu hỏi về các mối quan hệ gia đình, câu hỏi về việc tại sao phải đến trường hằng ngày, tại sao ta phải ăn cơm… Mọi câu hỏi đó ta chỉ cần hỏi thì ngay lập tức “người lớn” xung quanh đều có thể trả lời một cách dễ dàng. Tuy vậy, những câu hỏi mà tôi thấy thật sự thú vị thì lại không hẳn như vậy, “Nếu Mình là người khác sẽ cảm giác thế nào nhỉ?; Tại sao Tôi lại là Tôi mà tôi không phải là người khác?; Thứ mà Mình đang cảm thấy ngay lúc này tại sao cứ có cảm giác cứ mơ hồ?…”. Tôi đặt ra câu hỏi vì cảm thấy thật mơ hồ về sự tồn tại của mình cũng như thứ mà mình đang trông thấy, nhưng vì còn quá nhỏ, để mô tả được sự mơ hồ rồi chuyển nó thành câu chữ rồi sau đó truyền tải cho người khác dưới dạng câu hỏi thì thật sự nó quá sức với một đứa trẻ ngờ nghệch như tôi. Có một lần, Tôi lấy hết can đảm, mang câu hỏi “ngớ ngẩn” đó đi hỏi một Cô giáo, người mà Tôi đặt kì vọng là người rất giỏi, vì Cô giáo đó đến từ một tỉnh miền trung của Tổ quốc, nơi mà có truyền thống học rất rất giỏi, giỏi tới mức mà cả Đất nước và thế giới phải kính nể và dè chừng. Thật đáng buồn khi câu trả lời Tôi nhận được đó là: “Đấy là một câu hỏi củ chuối”. Tôi cũng không quá ngạc nhiên, với học lực kém cỏi như mình thì chắc là mình ngớ ngẩn thật. Rồi cũng như bao bạn bè cũng trang lứa khác, khi sinh ra đã có một bản kế hoạch dành sẵn cho cuộc đời mà Bố Mẹ đã vạch ra, học giỏi thi đỗ đại học và kiếm được một công ăn, việc làm ổn định. Nhìn qua bản kế hoạch đó Tôi chẳng thấy có gì thú vị, thật nhàm chán khi mà tính phiêu lưu trong bản năng lại bị chặn lại bởi một điểm đến đã được định sẵn. Nhưng cuối cùng, phận làm con cũng nên nghe lời Cha Mẹ, hay chí ít đó cũng là điểm chung mà mọi người xung quanh Tôi đều làm. Tôi đành từ bỏ các câu hỏi và tập trung oằn mình nương theo kế hoạch nhàm chán đó.
Vào năm 23 tuổi, sau 2 năm làm công việc được phụ huynh lo cho, Tôi quyết định nộp đơn xin thôi việc, và nhờ sự thúc đẩy của bạn gái, công việc tiếp theo của tôi đó là Tiếp viên hàng không. Tôi thi đỗ TVHK ngay lần đầu trong sự ngỡ ngàng của gia đình và họ hàng, cũng như chính mình, Tôi tự nhủ, kể ra mình không kém cỏi như mình và mọi người xung quanh nghĩ. Tôi có cảm giác như được hồi sinh ngay trong chính cuộc đời này, có lẽ những điều mệt mỏi mình phải trải qua như là một cái giá phải trả để mình cảm thấy sung sướng như lúc này đây. Trưởng thành và biết cúi đầu có lẽ chính là món quà vô giá mà nghề TVHK mang lại cho Tôi bên cạnh thu thập mà Tôi kiếm được, sớm nhận thấy được điều đó, tôi thật sự yêu nghề và mong muốn trở thành người ưu tú nhất với mọi cái giá phải trả. Trong một thời gian ngắn, Tôi đạt được rất nhiều thành tựu, và một lần nữa bản thân lại có một chút thời gian rảnh, thảnh thơi để chỉnh đốn và tìm lại chính mình. Những câu hỏi về sự mơ hồ trước đây một lần nữa lại ùa về, lần này thay vì chỉ đặt câu hỏi và chờ câu trả lời từ người khác, Tôi sẽ tự tìm kiếm câu trả lời của mình.
Những câu trả lời
Ở các cuộc thi Toán-Lý tầm cỡ quốc tế, Việt Nam luôn dành top đầu vượt và trội hơn hẳn “Tây”. Cũng như ở ghế nhà trường, “Tây” họ không quá thông minh nhưng toàn bộ thành tựu cũng như sáng chế lại toàn nằm ở nơi họ. Phương Đông tuy học giỏi nhưng ở giai đoạn này của lịch sử thì đang tụt lại phía sau. Vậy sáng tạo cũng như tri thức của họ đến từ đâu?
Với sáng tạo, câu trả lời thật quá đơn giản, họ coi trọng sự khác biệt mang tính cá nhân; Ban đầu, sáng tạo chính là sự khác biệt mang tính cá nhân khi hoàn thành một điều gì đó, “Tôi làm theo cách của tôi”, từ đó với 1 mục đích có n cách được sinh ra. Còn với những vấn đề thứ cấp, sáng tạo của họ chỉ đơn giản là biến n thành 1(cái 1 tối ưu nhất của n vấn đề), có thể thấy điều đó qua những sự tích hợp các chức năng của các phương tiện, từ máy tính, điện thoại, thiết bị quân sự… Còn ở phương Đông, không giống ma cũ thì sẽ bị coi là nhà quê, bất tuân và bị cô lập. Ngoài ra, vấn đề về các thoả ước xã hội bó buộc, làm đúng làm tốt thì chẳng được thưởng thêm vì phải chia đều, còn làm sai, bao che cho những vi phạm, gian lận trong tuyển dụng thì mới có hoa hồng hay tiền cảm ơn. Kiếm được tiền cuối cùng cũng chỉ để ăn tiêu, và hiển nhiên, nơi nào có của ngon vật lạ, chất lượng tốt thì tiền sẽ từ tìm đường mà chảy về. Và từ đó một vòng lặp tụt hậu từ trên xuống dưới được tạo ra, chảy máu chất xám, chảy máu tài nguyên…
Còn về vấn đề tri thức, song song với việc liên tục phân bổ nguồn lực để tìm ra cách mới trong việc quan sát cũng như tương tác và khai thác tài nguyên đến từ thế giới xung quanh và con người, giới tinh hoa
của các nước lớn mạnh thường là kẻ rất sùng đạo, vì Tôn giáo hình Thượng của mọi nơi trên thế giới đều mang lại những tri thức Cổ xưa được phủ lấp bởi những cách ngôn. Cổ thư cho ta biết được điểm đầu và điểm cuối của Thực tại(cái 1), nhưng hành trình ở giữa là vô cùng và vô tận(tìm n), đó mới là sân chơi thật sự cho mọi nền văn minh ở mọi thời kì. Ở ta, ngoài sự mất cân bằng trong phân phối nguồn lực để tìm ra tri thức mới, sự bành trướng của giáo hội chỉ tập trung vào việc ngày càng có nhiều du khách đến thăm quan để tăng doanh thu thay vì giải mã tinh hoa Cổ thư và truyền lại, thay vì làm dân tỉnh, họ lại làm cho dân mê.
Ngoài 2 vấn đề trên, suy cho cùng, tại thời điểm hiện tại họ thỏa mãn Thực tại này hơn chúng ta, đó là lí do vì sao toàn bộ các “cuộc chơi” trên thế giới này được bày ra và họ là nhà cái. Chúng ta hay các nước chậm phát triển khác chỉ lo sốt vó chạy theo chỉ để thỏa mãn những ván bài mà họ đã chia từ trước. Cuộc “chăn” nào cũng vậy, cho con mồi thấy “chân Trời” để chạy theo, và khi đến chân Trời cũ, chân Trời mới lại được hiện ra, đuổi theo làm sao kịp. Vì vậy đòi hỏi chúng ta phải có một câu trả lời rất rõ ràng về Thực tại cũng như điều gì tạo nên vạn sự, nếu không đi tắt đón đầu, Ta chẳng khác nào bị nhốt ở trong mê cung, bị khai thác tới khi cạn kiệt.
Còn về vấn đề tri thức, song song với việc liên tục phân bổ nguồn lực để tìm ra cách mới trong việc quan sát cũng như tương tác và khai thác tài nguyên đến từ thế giới xung quanh và con người, giới tinh hoa
của các nước lớn mạnh thường là kẻ rất sùng đạo, vì Tôn giáo hình Thượng của mọi nơi trên thế giới đều mang lại những tri thức Cổ xưa được phủ lấp bởi những cách ngôn. Cổ thư cho ta biết được điểm đầu và điểm cuối của Thực tại(cái 1), nhưng hành trình ở giữa là vô cùng và vô tận(tìm n), đó mới là sân chơi thật sự cho mọi nền văn minh ở mọi thời kì. Ở ta, ngoài sự mất cân bằng trong phân phối nguồn lực để tìm ra tri thức mới, sự bành trướng của giáo hội chỉ tập trung vào việc ngày càng có nhiều du khách đến thăm quan để tăng doanh thu thay vì giải mã tinh hoa Cổ thư và truyền lại, thay vì làm dân tỉnh, họ lại làm cho dân mê.
Ngoài 2 vấn đề trên, suy cho cùng, tại thời điểm hiện tại họ thỏa mãn Thực tại này hơn chúng ta, đó là lí do vì sao toàn bộ các “cuộc chơi” trên thế giới này được bày ra và họ là nhà cái. Chúng ta hay các nước chậm phát triển khác chỉ lo sốt vó chạy theo chỉ để thỏa mãn những ván bài mà họ đã chia từ trước. Cuộc “chăn” nào cũng vậy, cho con mồi thấy “chân Trời” để chạy theo, và khi đến chân Trời cũ, chân Trời mới lại được hiện ra, đuổi theo làm sao kịp. Vì vậy đòi hỏi chúng ta phải có một câu trả lời rất rõ ràng về Thực tại cũng như điều gì tạo nên vạn sự, nếu không đi tắt đón đầu, Ta chẳng khác nào bị nhốt ở trong mê cung, bị khai thác tới khi cạn kiệt.
Sau khi nghiên cứu Khoa học, Triết học, Lịch sử, Kinh tế học, Tôn giáo và thực trạng thực tế của các nước phát triển cũng như các nước đang phát triển, Tôi có một vài điều muốn nói sau đây với hi vọng có thể đóng chốt điểm đầu và điểm cuối, cụ thể hóa các vấn đề quan trọng với mục đích tạo thế cân bằng nền tảng giữa dân tộc ta và các dân tộc khác trên thế giới.
PHẦN I: BẢN CHẤT CỦA VŨ TRỤ (Thế giới và Con người)
I. THẾ GIỚI
a. GÓC NHÌN
Với khoảng cách gần: Góc nhìn 1 ta thấy lò xo có hình dạng xoắn ốc; Góc nhìn 2 ta thấy 1 hình tròn(lò xo hiện lên là một hình ảnh 2 chiều gồm cao và rộng).
Với khoảng cách trung bình: Góc nhìn 1 ta thấy lò xo chỉ là một đoạn thẳng; Góc nhìn 2 là một dấu chấm(lò xo hiện lên là một hình ảnh 1 chiều, chỉ gồm chiều rộng).
Với khoảng cách xa, góc nhìn 1 hay 2 ta đều không thấy sự tồn tại của chiếc lò xo. Đối với 1 hạt hạ nguyên tử, thì chiếc lò xo có kích thước 4cm này rộng lớn không khác gì 1 con người đứng trong 1 thành phố…
Vậy góc nhìn nào là đúng?
Vì mỗi 1 vật có n góc tiếp cận, từ đó tạo ra n hình dạng cũng như n cách hiểu khác nhau, tùy vào vị trí cũng như cách nhìn nhận và thế giới quan của kẻ quan sát. Nếu xét riêng lẻ, thì góc nhìn nào cũng đều đúng cả, chỉ có điều nó chưa đủ hay còn được gọi là đúng một cách chưa toàn diện. Góc nhìn ở đây không chỉ bó buộc ở thị giác, Tôi muốn đề cập tới toàn bộ khả năng thu thập thông tin của giác quan hay thậm chí xa hơn là linh cảm. “Góc nhìn” có lẽ là gốc rễ của mọi xung đột cũng như sự phát triển lệch hướng hay các cuộc nội chiến giữa các dân tộc, các tổ chức, gia đình hay thậm chí ở trong thâm tâm của mỗi người.
Mắt cho ta biết được 2D(chiều cao và rộng), chân giúp ta di chuyển để thấy được chiều thứ 3(chiều sâu). Chiều thứ 3 hiện lên mắt cũng vẫn là 1 hình ảnh 2 chiều, gọi là chiều thứ 3 vì sau khi di chuyển,
toàn bộ hình ảnh bề mặt thu được từ góc nhìn đầu tiên đã biến mất vào điểm mù. Sống đủ lâu ta thấy được sự khác biệt ngẫu nhiên và sự khác biệt có quy luật của cơ thể(bên trong) và thế giới xung quanh(bên ngoài), hay còn gọi là thời gian. Vậy thế giới này là mấy chiều? Cùng với ví dụ về sự quan sát lò xo ở trên, thế giới này có nhiều chiều hơn ta có thể nghĩ, mường tượng ra và cảm nhận được, vì toàn bộ vũ trụ mà ta quan sát được đều đến từ những góc nhìn khi bị chôn chân ở trái Đất và vùng lân cận. Vậy câu kết luận Thế giới- Vũ trụ này có 4 chiều với 3 chiều không gian- 1 chiều thời gian là thiển cận. Nó cũng ngớ ngẩn như việc một học giả rất uyên bác nhưng có thân hình và cảm quan của một con kiến, sau khi đi du hành quanh thành phố Hà Nội rồi tự tuyên bố rằng nó đã thấy và hiểu toàn bộ Vũ trụ(chân Trời hiểu biết).
Các nhà khoa học sau khi quan sát “sâu” và “xa” cũng dần sẽ phải thừa nhận rằng, Vũ trụ là vô tận, đã là vô tận thì phải có vô tận chiều, không có điểm khởi đầu hay kết thúc vì nó luôn luôn tồn tại, không có gì to nhất và không có gì nhỏ nhất. 4 chiều xuất hiện là do sự khoanh vùng để thu thập thông tin đầu vào của cơ thể con người mà thôi. Cũng tương tự như nền tảng để tạo nên ngôn ngữ và sự tích luỹ tri thức của tiếng Anh là What- Why- When- Who- Which- How.
Đối với thế giới của loài côn trùng nhỏ bé, chúng có thể leo lên tường thẳng đứng mà chẳng bao giờ lo sợ bị rơi xuống, dù có rơi xuống thì chúng cũng nhỏ tới mức chẳng bao giờ bị tổn thương. Điều này có nghĩa là chiều cao đối với loài nhỏ bé là không tồn tại, với chúng mối quan tâm chỉ là đi thẳng hay rẽ trái, rẽ phải mà thôi. Tuy vậy kích thước của côn trùng vẫn bị bó hẹp lại bởi những lớp vỏ hay làn da, còn đối với những sinh vật nhỏ hơn, ở kích thước nano đổ xuống, thì thế giới của chúng lại còn khác xa hơn nhiều. Chúng có thể đi xuyên qua mọi ngóc ngách trong cơ thể các loài thú vì đối với chúng, cơ thể có cấu tạo từ xương và thịt thủng lỗ chỗ không khác gì con kiến thợ bò trong tổ, thật may là tốc độ di chuyển của chúng không quá lớn…
Hơn một nửa quan sát của con người đến từ mắt, nhãn cầu theo một nghĩa nào đó chỉ là một máy thu và phân tách ánh sáng, sau đó não bộ thu thập thông tin thu được và ghép chúng lại với nhau để ta mường tượng và cảm nhận. Thiếu đi ánh sáng nghĩa là 90% sự khác biệt của thế giới xung quanh sẽ bị tước bỏ khỏi cảm quan của con Người, thứ còn lại chỉ là mùi vị được ngửi và nếm thấy, hay chỉ là những cảm giác lồi hoặc lõm của xúc giác. Mà về bản chất, hành trình của ánh sáng có tính chất 1 chiều, ví dụ:
Mắt cho ta biết được 2D(chiều cao và rộng), chân giúp ta di chuyển để thấy được chiều thứ 3(chiều sâu). Chiều thứ 3 hiện lên mắt cũng vẫn là 1 hình ảnh 2 chiều, gọi là chiều thứ 3 vì sau khi di chuyển,
toàn bộ hình ảnh bề mặt thu được từ góc nhìn đầu tiên đã biến mất vào điểm mù. Sống đủ lâu ta thấy được sự khác biệt ngẫu nhiên và sự khác biệt có quy luật của cơ thể(bên trong) và thế giới xung quanh(bên ngoài), hay còn gọi là thời gian. Vậy thế giới này là mấy chiều? Cùng với ví dụ về sự quan sát lò xo ở trên, thế giới này có nhiều chiều hơn ta có thể nghĩ, mường tượng ra và cảm nhận được, vì toàn bộ vũ trụ mà ta quan sát được đều đến từ những góc nhìn khi bị chôn chân ở trái Đất và vùng lân cận. Vậy câu kết luận Thế giới- Vũ trụ này có 4 chiều với 3 chiều không gian- 1 chiều thời gian là thiển cận. Nó cũng ngớ ngẩn như việc một học giả rất uyên bác nhưng có thân hình và cảm quan của một con kiến, sau khi đi du hành quanh thành phố Hà Nội rồi tự tuyên bố rằng nó đã thấy và hiểu toàn bộ Vũ trụ(chân Trời hiểu biết).
Các nhà khoa học sau khi quan sát “sâu” và “xa” cũng dần sẽ phải thừa nhận rằng, Vũ trụ là vô tận, đã là vô tận thì phải có vô tận chiều, không có điểm khởi đầu hay kết thúc vì nó luôn luôn tồn tại, không có gì to nhất và không có gì nhỏ nhất. 4 chiều xuất hiện là do sự khoanh vùng để thu thập thông tin đầu vào của cơ thể con người mà thôi. Cũng tương tự như nền tảng để tạo nên ngôn ngữ và sự tích luỹ tri thức của tiếng Anh là What- Why- When- Who- Which- How.
Đối với thế giới của loài côn trùng nhỏ bé, chúng có thể leo lên tường thẳng đứng mà chẳng bao giờ lo sợ bị rơi xuống, dù có rơi xuống thì chúng cũng nhỏ tới mức chẳng bao giờ bị tổn thương. Điều này có nghĩa là chiều cao đối với loài nhỏ bé là không tồn tại, với chúng mối quan tâm chỉ là đi thẳng hay rẽ trái, rẽ phải mà thôi. Tuy vậy kích thước của côn trùng vẫn bị bó hẹp lại bởi những lớp vỏ hay làn da, còn đối với những sinh vật nhỏ hơn, ở kích thước nano đổ xuống, thì thế giới của chúng lại còn khác xa hơn nhiều. Chúng có thể đi xuyên qua mọi ngóc ngách trong cơ thể các loài thú vì đối với chúng, cơ thể có cấu tạo từ xương và thịt thủng lỗ chỗ không khác gì con kiến thợ bò trong tổ, thật may là tốc độ di chuyển của chúng không quá lớn…
Hơn một nửa quan sát của con người đến từ mắt, nhãn cầu theo một nghĩa nào đó chỉ là một máy thu và phân tách ánh sáng, sau đó não bộ thu thập thông tin thu được và ghép chúng lại với nhau để ta mường tượng và cảm nhận. Thiếu đi ánh sáng nghĩa là 90% sự khác biệt của thế giới xung quanh sẽ bị tước bỏ khỏi cảm quan của con Người, thứ còn lại chỉ là mùi vị được ngửi và nếm thấy, hay chỉ là những cảm giác lồi hoặc lõm của xúc giác. Mà về bản chất, hành trình của ánh sáng có tính chất 1 chiều, ví dụ:
Thay thế A thành mặt Trời, B là mặt Trăng, vào một đêm Trăng tròn, tôi cá chắc rằng chẳng có con Người nào trên thế giới này có thể quan sát được C, ta chỉ thấy được B vì ta đã trở thành B’ mà thôi. Cũng như mặt Trời chiếu ánh nắng xuống ban công, nếu thiếu đi những hạt bụi thì nhìn thấy những tia nắng đang chiếu xuống là điều không thể. Hệ quả của tính 1 chiều từ ánh sáng khiến cho vật được chiếu sáng hiển lộ thêm chiều thứ 2 của nó, đó là bóng tối(shadow)(đối với cảm quan con người, bóng tối là chiều thứ 3, chiều sâu); B là đối lập(đối xứng- ngược chiều- độc lập) của A, bóng tối là đối lập của ánh sáng đồng thời cùng xuất hiện.
Quay trở lại các vấn đề về quan sát của mắt, do ảnh hưởng của tính chất 1 chiều từ ánh sáng, sự quan sát của mắt cũng có rất nhiều hạn chế, và hạn chế quan trọng nhất đối với con người đó chính là “Điểm mù”. Ta không thể thấy chiều sâu nếu không có sự di chuyển hay tự quan sát gáy của mình và thậm chí không thể nhìn thấy mặt của mình nếu không có gương làm phản chiếu(phản nghịch- đối chiếu). Vậy nên, những thứ, những điều Ta không nhìn thấy không có nghĩa là chúng không tồn tại. 90% quan sát dẫn đến 90% nhận biết, nhận biết(awareness) và ý thức(consciousness) có liên quan cực kì mật thiết. Từ xa xưa các nhà ảo thuật đã khai thác rất triệt để vấn đề điểm mù trong nhận biết, lấy đi sự tập trung và gây bất ngờ chính là mật pháp của ảo thuật. Hay nổi tiếng nhất mà bé trai nào cũng biết và hâm mộ đó là các nhẫn giả(Ninja), các nhẫn thuật của họ đến từ việc hòa mình vào “vùng tối” nơi không ai nhìn thấy, nghe thấy, ngửi thấy hay thậm chí là cảm thấy, rồi từ đó tung ra những cú đòn bất ngờ, hiểm hóc và chí mạng. Các nhà khai thác tư tưởng còn tiến xa hơn, khi họ tung ra thị trường một mối quan tâm hay 1 thứ gây nghiện, và từ đó, toàn bộ thời gian trong cuộc đời của nhiều con nghiện chỉ biết chạy theo mồi nhử(decoy) bất chấp mọi cái giá phải trả, “thôi miên”. Lừa đảo, lợi dụng… tất cả đều từ mô thức quan sát này mà phát triển rộng ra, như đã nói ở trên, điểm đầu và điểm cuối đã được đóng chốt, tuy vậy sự sáng tạo hành trình ở giữa là vô cùng và vô tận, không loài vật nào làm tốt hơn con Người ở thời điểm hiện tại trên Trái đất. Các thử nghiệm động vật với gương đã cho thấy rõ điều này, động vật chưa thể nhận thức được hình ảnh trong gương là chính mình. Động vật thua con người vì chúng khai thác được ít góc nhìn hơn, từ đa chiều tới chuyên sâu.
Điều đó dẫn đến một hệ quả cần phải giải quyết, đó là ta cần thêm nhiều góc nhìn trực quan và phản nghịch hơn nữa, càng tích luỹ được nhiều góc nhìn và tri thức, ta càng lớn mạnh và thoả mãn Tự nhiên hơn. Từ triết lý “Thấy rõ và quản trị 100% hệ quả”, Khoa học- Thực nghiệm đã được ra đời. Và ai trong thế giới này đều buộc phải ghi nhận những thành tựu khoa học trong việc mở rộng thế giới quan của Tây phương, sâu và xa nhất có thể, trên là tỉ năm ánh sáng, dưới là thang độ lượng tử. Họ không chỉ quan sát đơn thuần, họ còn tìm mọi cách để thao túng ở nhưng thang độ đó, quả là đáng nể vì họ đã giải quyết được khối lượng công việc khổng lồ.
Quay trở lại các vấn đề về quan sát của mắt, do ảnh hưởng của tính chất 1 chiều từ ánh sáng, sự quan sát của mắt cũng có rất nhiều hạn chế, và hạn chế quan trọng nhất đối với con người đó chính là “Điểm mù”. Ta không thể thấy chiều sâu nếu không có sự di chuyển hay tự quan sát gáy của mình và thậm chí không thể nhìn thấy mặt của mình nếu không có gương làm phản chiếu(phản nghịch- đối chiếu). Vậy nên, những thứ, những điều Ta không nhìn thấy không có nghĩa là chúng không tồn tại. 90% quan sát dẫn đến 90% nhận biết, nhận biết(awareness) và ý thức(consciousness) có liên quan cực kì mật thiết. Từ xa xưa các nhà ảo thuật đã khai thác rất triệt để vấn đề điểm mù trong nhận biết, lấy đi sự tập trung và gây bất ngờ chính là mật pháp của ảo thuật. Hay nổi tiếng nhất mà bé trai nào cũng biết và hâm mộ đó là các nhẫn giả(Ninja), các nhẫn thuật của họ đến từ việc hòa mình vào “vùng tối” nơi không ai nhìn thấy, nghe thấy, ngửi thấy hay thậm chí là cảm thấy, rồi từ đó tung ra những cú đòn bất ngờ, hiểm hóc và chí mạng. Các nhà khai thác tư tưởng còn tiến xa hơn, khi họ tung ra thị trường một mối quan tâm hay 1 thứ gây nghiện, và từ đó, toàn bộ thời gian trong cuộc đời của nhiều con nghiện chỉ biết chạy theo mồi nhử(decoy) bất chấp mọi cái giá phải trả, “thôi miên”. Lừa đảo, lợi dụng… tất cả đều từ mô thức quan sát này mà phát triển rộng ra, như đã nói ở trên, điểm đầu và điểm cuối đã được đóng chốt, tuy vậy sự sáng tạo hành trình ở giữa là vô cùng và vô tận, không loài vật nào làm tốt hơn con Người ở thời điểm hiện tại trên Trái đất. Các thử nghiệm động vật với gương đã cho thấy rõ điều này, động vật chưa thể nhận thức được hình ảnh trong gương là chính mình. Động vật thua con người vì chúng khai thác được ít góc nhìn hơn, từ đa chiều tới chuyên sâu.
Điều đó dẫn đến một hệ quả cần phải giải quyết, đó là ta cần thêm nhiều góc nhìn trực quan và phản nghịch hơn nữa, càng tích luỹ được nhiều góc nhìn và tri thức, ta càng lớn mạnh và thoả mãn Tự nhiên hơn. Từ triết lý “Thấy rõ và quản trị 100% hệ quả”, Khoa học- Thực nghiệm đã được ra đời. Và ai trong thế giới này đều buộc phải ghi nhận những thành tựu khoa học trong việc mở rộng thế giới quan của Tây phương, sâu và xa nhất có thể, trên là tỉ năm ánh sáng, dưới là thang độ lượng tử. Họ không chỉ quan sát đơn thuần, họ còn tìm mọi cách để thao túng ở nhưng thang độ đó, quả là đáng nể vì họ đã giải quyết được khối lượng công việc khổng lồ.
Thời trung cổ đổ về trước khi mà phương tiện chiến đấu là nắm đấm(Phi châu), sự bền bỉ(Trung đông), dao kiếm(Mông Cổ), binh pháp(Trung Hoa) và chiến thuật- phòng thủ- phản công(Việt Nam); Tây phương chưa bao giờ được xếp hạng cao thì họ gần như chỉ được biết đến với sự phát triển về mặt thương mại. Nhờ thương mại phát triển rất mạnh, họ du nhập thuốc súng từ các nhà Đạo học Trung hoa, từ đây một bước ngoặt lớn được ra đời. Khi cận chiến chưa bao giờ là sân chơi của kẻ nhát gan, thì chính nhờ sự nhát gan đã giúp họ tái tìm ra và khai thác được triệt để mô thức(Mô hình- cách thức) “nén- nổ”(tụ- tán), chỉ cần thay đổi góc nhìn ta có:
Cùng với việc quan sát và học hỏi mô thức khí động học từ cấu tạo cơ thể các loài chim, cá, chuột… hình dáng các loại máy khoan, xe cộ, máy bay, tàu thuyền, phi thuyền được ra đời:
Thay đổi góc nhìn hay góc tương tác cũng như định hướng lại chiều hướng của những vụ nổ(phân rã) và học hỏi hình dáng của động vật trong Tự nhiên chính là điểm cốt lõi trong sáng tạo và sáng chế ở mọi thời kì của loài Người. Vì toàn bộ khả năng(possibilities) có thể khai triển đều đến từ các góc cạnh khác nhau của vật chất, và vật chất đã tồn tại sẵn ở trên trái Đất từ rất lâu trước khi loài Người xuất hiện. Với súng, bom đạn và phương tiện có hình dáng học hỏi từ sinh vật trên trái Đất , ngay lập tức những kẻ không mấy nổi trội trong các cuộc chiến trước đây nay đã trở thành kẻ “cầm trịch” thiên hạ. Của cải của toàn bộ thế giới từ vật chất tới tri thức được tích luỹ từ hàng ngàn năm của các nền văn minh cũ nay chảy về một mối qua cách thức bắn giết và nô dịch hàng tỉ người cũng như trộm mộ, lấy cắp cổ thư… Tiền đề dù có đau thương thế nhưng ai trên thế giới này cũng đều phải ghi nhận nếu không có khoa học- kỹ thuật của Tây phương thì chúng ta đâu có một cuộc sống tiện lợi hơn, an toàn hơn như ngày hôm nay.
… Còn tiếp …
Anh chị cần mua bàn ghế ăn gia đình thì tham khảo trang này bên em với nhé này ạ. Xin cảm ơn.