GIA ĐÌNH TÔI
Tháng tám 12, 2024
Vì đây là bài viết đầu tiên nên tôi để tiêu đề khá ngắn, tôi cũng không nghĩ có ai sẽ đọc bài viết của mình. Là một đứa khối D nhưng điểm Văn lúc nào cũng dưới 8 nên tôi mong bạn nếu có lỡ sa vào đây thì đừng hy vọng quá vào lời văn trong bài này.
Nói qua một chút về gia đình tôi
Trước khi ra Hà Nội bắt đầu cuộc sống đại học, tôi ở cùng với bố mẹ và 2 đứa em gái. Cuộc sống của tôi khá bình thường, tôi là chị cả nên luôn cố gắng để làm gương cho các em, việc học hành vì thế cũng nỗ lực hơn. Bố mẹ tôi mở một tiệm trang sức nhỏ trong chợ, nói là nhỏ nhưng vì có nhiều mối quan hệ quen biết bên ngoài nên việc làm ăn cũng khấm khá, đủ để lo cho tôi và đứa em thứ 2 học đại học, thậm chí là vào học chương trình chất lượng cao. Đứa em thứ 3 thì ai nhìn cũng quý, không có ý phóng đại nhưng độ đáng yêu của con bé giống như Pamiuoi vậy.
Khá là bình thường nhỉ, một cuộc sống đầy đủ và ấm cúng. Tôi và em gái đều đậu trường đại học tốt ở Hà Nội, đứa em út cũng rất đa tài và được nhiều người yêu quý. Vậy bài viết nói về cái gì?
Vấn đề của tôi
Chắc các bạn thắc mắc nhỉ? Mỗi lần tôi bảo tôi gặp vấn đề với gia đình mình, ai cũng bất ngờ vì hình ảnh gia đình tôi vui vẻ cùng những chuyến đi chơi và những bữa cơm ấm cúng được mẹ tôi chia sẻ mỗi ngày trên mạng xã hội. Và thế là tôi không thể kể cho ai, vì đều sẽ kết thúc với câu: “Chuyện xung đột với bố mẹ trong nhà là chuyện thường tình thôi”.
Nhưng sau khi đọc một vài bài trên Spiderum, tôi đoán nó không bình thường lắm. Lúc ra Hà Nội và có cơ hội ăn cơm ở nhà một vài bạn người Hà Nội, ai cũng bất ngờ khi tôi kể rằng chuyện bị đánh và quỳ trước nhà là chuyện thường xuyên ở nhà tôi. Tuy càng lớn thì càng hạn chế nhưng những tiếng mắng mỏ đay nghiến chỉ vì những chuyện vô lý thì lại càng nhiều.
Mẹ tôi
Tôi có một sự ngưỡng mộ nhất định đối với mẹ. Bà là một người mẹ tuyệt vời, bởi mặc dù là người lo toan và quán xuyến toàn bộ mọi việc trong nhà thì trong công việc, bà vẫn nhỉnh hơn bố bởi tài ăn nói và ngoại giao. Mẹ tôi chỉn chu trong mọi việc, từ nấu ăn, ăn mặc, dọn dẹp nhà cửa, không có gì là bà không lo được. Ở cửa tiệm thì bà là một người bán hàng rất giỏi. Bên ngoài xã hội, bà là một người luôn toả ra aura hướng ngoại 200% mà bất kỳ ai cũng quý mến, thậm chí là kính trọng bà. Và ở nhà, bà là một người mẹ mà chúng tôi có thể dựa dẫm vì cả toà chung cư nhà tôi ai cũng sợ mẹ tôi hết.
Nhưng tôi chưa bao giờ muốn giống mẹ. Vì là con cả nên mẹ tôi luôn có kỳ vọng rất cao ở tôi, như bao bà mẹ Châu Á khác. Thế thì tại sao tôi lại than thở? Bởi vì tôi không thể chống đối lại sự tiêu cực và áp lực từ mẹ. Mẹ tôi luôn lấy lý do bà là một người kinh doanh ngoài chợ, có rất nhiều áp lực vì vậy mỗi ngày đều to tiếng với chúng tôi chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt. Tệ hơn là bà bắt chúng tôi phải thông cảm cho việc đó, và nếu chúng tôi cãi lời nghĩa là chúng tôi không thương mẹ. Tôi vẫn nhớ những lần mẹ lấy cây gậy gỗ bố tôi hay dùng để làm nhẫn để đánh tôi ngay giữa chợ, chỉ vì giáo viên dạy thêm đến tiệm và nói mẹ tôi quên làm bài tập 1 hôm. Năm cấp 3, tôi may mắn được vào đội tuyển thi học sinh giỏi tỉnh, nhưng đến đợt kiểm tra lọc đội tuyển, tôi lại bị loại. Tôi tự trách bản thân rất nhiều và thay vì về nhà, tôi chạy xe ra quán và nói với mẹ trong khi nước mắt dàn dụa. Nhưng thay vì nhận được lời an ủi, một lần nữa tôi lại bị mẹ đánh mắng giữa chợ và về nhà mẹ tôi lại gọi điện đổ lỗi cho những giáo viên dạy thêm tôi. Tôi đã không thể làm gì ngoài việc trốn trong phòng của bà ngoại (thời gian đấy bà vẫn còn ở lại nhà chúng tôi) và khóc cho tới khi lịm đi vì mệt. Giáo viên đội tuyển của tôi, có lẽ vì thấy thương, nên đã cho tôi làm lại bài kiểm tra và sau đó tôi vẫn được đi thi.
Cuộc đời tôi có nhiều điều hối tiếc lắm, đa phần đều là do mẹ tôi ép tôi phải lựa chọn theo ý mẹ. Một điều nữa là mẹ tôi luôn chê bai ngoại hình của chị em tôi. Em tôi có một thời gian dài bỏ bữa mà không ăn uống gì vì hậu quả của giảm cân quá mức. Còn tôi thì rất tự ti trong việc chọn đồ mặc, mẹ tôi luôn chê gu ăn mặc của tôi kỳ quặc chỉ vì nó không giống mẹ, thậm chí kể cả khi ra Hà Nội tôi cũng thường xuyên phải ẩn ảnh đăng khỏi mẹ vì mẹ tôi sẽ nhắn tin loạn lên nếu tôi mặc đồ không khiến tôi trông béo lên. Để kể ra thì có nhiều chuyện lắm, nhưng chủ yếu mọi vấn đề bắt nguồn từ việc mẹ tôi luôn to tiếng một cách không cần thiết đối với mọi chuyện để khiến chúng tôi phải hành xử như bà muốn. Điều này luôn khiến chị em tôi áp lực và luôn ở lì trong phòng mình, lấy cớ là học bài để tránh tiếp xúc với mẹ nhiều nhất có thể. Tôi biết, chúng ta đều cần dành nhiều thời gian với bố mẹ nếu không muốn sau này phải hối tiếc. Tôi cũng yêu bà, vì bà đã chịu khổ rất nhiều để tôi có được ngày hôm nay nên nếu tôi không về nhà hay gọi điện thường xuyên thì tôi sẽ thấy rất tội lỗi và buồn, nhưng mỗi lần về nhà lại nghe tiếng mắng chửi của mẹ không vì điều gì cả khiến tôi rất mệt mỏi. Việc bà luôn coi thường mọi lời nói và ý kiến của tôi khiến việc hoà giải giữa mẹ và tôi lại càng khó. Và lựa chọn tồi tệ nhất của tôi mỗi lần mẹ tôi lại tỏ ra mệt mỏi và bắt đầu mắng chửi đó là tôi lại trốn ra Hà Nội. (đừng trách tôi, tôi không thể nói chuyện được với mẹ)
Bố tôi
Bố tôi là một người đàn ông kỳ lạ. Ông luôn rất vô tư, hiền lành, rất dễ nói chuyện và đặc biệt là rất chăm chỉ. Bố tôi bỏ học từ năm lớp 6 để đến một thành phố khác làm việc kiếm tiền phụ ông bà, vì vậy mà bố tôi rất coi trọng việc học của chị em chúng tôi. Ông luôn cố gắng làm việc và sẵn sàng cho chúng tôi tiền để mua sách vở và học thêm, dù nó có quá sức với ông. Chị em chúng tôi quý ông nhất vì cái gì ông cũng chiều và luôn sẵn sàng lắng nghe. Cũng vì vậy mà tôi thương bố nhất. Ông luôn nghe mẹ tôi, và đối với ông, mẹ tôi không bao giờ sai (một người chồng tuyệt vờiiii). Thế nên dù không muốn giống mẹ thì tôi vẫn muốn chồng tôi trong tương lai sẽ giống bố.
Và điều khiến chị em tôi khổ sở nhất chính là bố tôi quá tin tưởng vào mẹ tôi. Dù có hiền dịu hơn mẹ, nhưng vì điều gì cũng ủng hộ mẹ hơn nên những lời an ủi từ bố tôi là không nhiều hoặc cũng chỉ khiến chúng tôi càng tổn thương hơn. Tôi yêu bố nhiều lắm, vì tôi nhớ bóng lưng nhễ nhãi mồ hôi của ông mỗi khi chở tôi đi học mấy ca 1 ngày, còn phải đi từ từ chậm rãi để tôi vừa ngồi trên xe vừa ăn cơm cho ca học tiếp theo. Ông cũng là lý do mà chúng tôi về nhà nhiều hơn. Ông chỉ bắt đầu thấu hiểu chúng tôi hơn là khi em tôi bị mẹ đánh mắng tới mức nhốt mình trong phòng không ra ngoài, và đó là lần đầu tiên em tôi thấy bố ôm em và khóc. Tôi chỉ được nghe kể vì đang ở Hà Nội, nhưng chỉ nghe chuyện đó khiến tôi mất ngủ cả đêm. Tôi không biết ông khóc vì điều gì, vì thương em tôi? vì mẹ hay đối xử bất công với em ấy hơn? Tôi không biết nữa, nhưng tôi thương ông rất nhiều.
Em gái tôi
Tôi có 2 đứa em gái, đứa tôi đang nói đến bây giờ mới lên đại học được 1 năm. Con bé xinh xắn, đáng yêu và ngoại giao tốt. Chị em chúng tôi luôn đánh nhau từ bé, nhưng từ lúc tôi xa nhà thì tình cảm chị em chúng tôi tốt lên. Và khi ở chung trọ ở Hà Nội, chúng tôi ít cãi nhau và mở lòng với nhau nhiều hơn. Tôi không biết là vì vậy hay là vì không phải chịu áp lực từ mẹ nữa nên chúng tôi ít xả lên nhau hơn. Con bé đã trải qua nhiều chuyện hơn tôi, dù mẹ tôi ít đè nặng kỳ vọng trong chuyện học tập với nó và ít bắt nó quyết định theo mẹ hơn tôi, thì bình thường nó vẫn bị đối xử bất công hơn nhiều. Lý do là vì tôi khá ngoan, hồi bé tôi ít khi cãi mẹ hơn bây giờ và luôn nghe theo mọi quyết định của mẹ mà không có chính kiến. Em tôi thì khác, nó bị dồn việc nhà nhiều hơn tôi, với lý do là tôi phải ôn thi và học bài cho những cuộc thi quan trọng hơn. Hoặc là nếu có chuyện gì xảy ra không theo ý mẹ, nó sẽ luôn bị mẹ mắng nhiều hơn tôi. Và như tôi đã nói, mẹ tôi mắng nó nhiều tới nỗi nó tự nhốt mình trong phòng và gọi điện cho ông ngoại để cầu cứu, còn bố tôi lần đầu tiên khóc vì thương em.
Trước khi ra Hà Nội, dù hay mâu thuẫn với em gái, tôi vẫn luôn lo lắng vì nếu tôi đi, mẹ tôi sẽ xả hết cơn giận lên mỗi con bé. Tuy nhiều lần tôi đã nhắc em đừng trả treo lại hoặc phải cẩn thận lời nói, thì con bé vẫn khá ngốc khi nói chuyện với mẹ. Mỗi lần tôi về nhà vào kỳ nghỉ hè, tôi vẫn thấy con bé luôn nhìn tôi với vẻ khá trách móc vì mẹ tôi cứ chiều tôi mà không để tôi đụng vào việc gì trong nhà. Con bé nhốt mình trong phòng nhiều hơn cả tôi lúc trước, và luôn tỏ vẻ mệt mỏi. Dù vậy thì em ấy vẫn sống tình cảm hơn tôi, con bé thân thiết với họ hàng hơn, luôn nhớ những ngày đặc biệt để tặng quà cho bố mẹ và sẽ luôn đứng ra hoà giải những trận cãi nhau căng thẳng giữa tôi và mẹ. Tôi không hiểu rốt cuộc mẹ tôi tại sao lại đối xử bất công với một đứa con như thể? nếu mẹ tôi có thể cho em nhiều tình yêu hơn, tôi đoán là lên đại học con bé không trở nên xa cách và ít về nhà như vậy.
Em út tôi
Đứa em được cả nhà cưng chiều nhất đây. Con bé đáng yêu lắm, biết nhảy, biết hát, học giỏi và luôn được thầy cô ưu tiên cho tham gia các hoạt động ngoại khoá và các cuộc thi trong trường. Vì sinh sau tôi tận 12 năm, mẹ tôi cũng quá mệt để đánh mắng nên con bé ít bị mắng hơn, nếu có thì sẽ được dỗ ngay lập tức. Cả nhà tôi đều chiều chuộng đứa em út này, và may mắn là nó rất ngoan, không đòi hỏi gì quá đáng vì nếu có thì tôi sẽ mắng nó ngay lập tức.
Điều duy nhất mà tôi lo lắng là mẹ tôi đang bắt nó học quá nhiều. Tôi không thấy con bé được nghỉ ngơi lúc nào cả, con bé mới lớp 3 mà phải học thêm toán, văn, anh, học nhảy, học vẽ và thậm chí là học tiếng Trung chỉ vì lớp đang được miễn học phí? Có lần tôi hỏi con bé là đi học nhiều thế có mệt không, tôi mừng là con bé nói không. Nhưng tôi sợ sẽ đến lúc nó thấy mệt, vì mẹ tôi bắt nó phải học cao hơn chương trình thực chỉ vì những đứa trẻ xung quanh cũng đang bị ép học như thế…
Nhưng chính con bé đã khiến tôi nhận ra bản thân mình đang dần trở nên giống mẹ. Tôi dễ nổi nóng mỗi khi giảng bài cho em, tôi bắt đầu xả những bực bội trên trường lớp lên nó và dù có là người chiều nó nhất nhà, tôi vẫn bắt con bé không được đòi hỏi và phải làm theo ý muốn của tôi. Điều đó khiến tôi tự dằn vặt rất nhiều và tôi sợ có con, tôi không muốn có thêm đứa trẻ nào phải giống như chị em tôi.
Tôi
Không phải khoe khoang nhưng thành tích học tập của tôi tốt hơn 2 đứa em, đơn giản là vì tôi sợ làm bố mẹ thất vọng. Nhưng tôi cũng bỏ lỡ rất nhiều. Tôi rất thích môn Vật Lý và Toán, dù là 1 đứa con gái khá đần, nhưng khả năng tư duy logic của tôi lại tốt hơn so với đa phần các bạn khối D. Năm cấp 2 tôi tự định hướng bản thân chuyên Lý, vậy nên tôi không đăng ký thi vào đội tuyển Tiếng Anh dù bản thân tôi có khả năng ở môn đấy. Mẹ tôi sau khi biết chuyện đã gọi cho giáo viên đưa tôi vào đội tuyển Anh và không để tôi có cơ hội thử sức ở môn Vật Lý. Điều mà tôi tiếc hùi hụi vì tôi vẫn luôn ngưỡng mộ những bạn chuyên Lý nhiều hơn chuyên Anh. Tôi phải vứt đi cái niềm yêu thích khi được giải đề và gồng bản thân học tiếng Anh, tôi đứng chót đội tuyển Anh vì vào sau, giáo viên cũng xem thường tôi và không ai tin rằng tôi sẽ đậu trường chuyên. Tôi đã phải học thêm 3, 4 lớp tiếng Anh để theo kịp các bạn. Và kết quả dù đậu vào trường chuyên cấp 3, tôi vẫn bị đánh bật ra vì một vài chuyện nội bộ của trường (you know, right?)
Khi quyết định trường đại học, tôi không dám nói tôi muốn theo ngành mĩ thuật hoặc thiết kế vì gia đình tôi từng cãi nhau vì chuyện đó. Như bao phụ huynh châu Á, bố mẹ tôi đã nói: “Nếu mày theo ngành đấy thì cút khỏi nhà đi”. Mọi sự đấu tranh chỉ giúp tôi chốt quyết định học theo ngành Quản trị kinh doanh thay vì ngành Sư phạm Anh mà bố mẹ tôi muốn. Tôi hài lòng với quyết định này dù bố mẹ tôi vẫn luôn đay nghiến việc tôi không theo sư phạm. Thỉnh thoảng đi ngang qua các trường mĩ thuật, tôi vẫn buồn nhưng dù sao ngành tôi đã chọn khá ổn và đúng ý tôi.
Túm cái quần lại là gia đình tôi ổn và vui vẻ ở bên ngoài, nhưng tình thần của chị em tôi thì xáo xào hết lên. Bố mẹ tôi cũng đến tuổi mà bệnh tật xuất hiện nhiều hơn, nên tôi luôn đau khổ khi phải dằn vặt bản thân vì đã bồng bột đặt xe ra Hà Nội sớm, nhưng lại không thể chịu được những lời mắng mỏ đay nghiến của mẹ quá lâu. Tôi không biết phải giải quyết như nào ở thời điểm này nữa, nhưng tôi đang và sẽ cố gắng hết sức để ở bên cạnh gia đình nhiều hơn mà không phải hối tiếc gì sau này. Tôi viết lên đây một phần là để xả hết nỗi lòng của mình, một phần là để có thể tìm kiếm được những lời khuyên hoặc ít nhất là lời động viên, đừng mắng tôi vì tôi cũng không biết phải xử lý mớ depression trong đầu này như nào khác cả.