VÒNG XOÁY ĐI XUỐNG CỦA CHÍNH TRỊ
Tháng tám 15, 2024
Quốc gia, Thành phố, Làng ấp, Giáo hội, Tập đoàn, Công ty, Hội, Bang, Nhóm… tất cả đều được cấu thành từ mối liên kết hay sự tương tác giữa con Người với con Người. Chính nhờ điều này, loài Người đang từ kẻ vô danh trở thành Giống loài đứng đầu chuỗi thức ăn.
Các tổ chức trên thế giới này đều do con Người lập ra, và quả thật chúng đều phục vụ lại con Người, chỉ có điều là cho tất cả hay chỉ là cho một số Người
Chỉ cần chăn 1 người, hàng triệu người sẽ bị chăn.
Kiếm ra nhiều hơn tiêu đi cơ bản chính là mục tiêu của mỗi người, mối tương quan này(dù là nghĩa đen hay nghĩa bóng) phần nào nói lên được người đó đang sướng hay đang khổ. Khi sự tương tác giữa con Người với con Người chưa lớn, kiếm ra và tiêu đi gần như bằng nhau và không thay đổi theo thời gian. Muốn trồng hoa màu cũng như chăn nuôi để lấy thực phẩm, ta phải chờ một khoảng thời gian không đổi theo vòng đời của vật nuôi cây trồng. Chết đói trước khi có thể thu hoạch chính là nỗi sợ của nhiều người chăn nuôi. Đó là còn chưa tính đến khi thu hoạch xong cất vào kho chẳng khác gì dọn cỗ cho trộm nó xơi. Do có quá nhiều kẻ “thông minh” nên những người lao động chân chính yếu đuối xưa kia chính là những người bị tổn thương rất nhiều. Từ đó mà các làng ấp, các cộng đồng, các quốc gia được ra đời với mục đích nguyên thủy là để cùng nhau góp sức, mỗi người đảm nhận một công việc thì mới có bảo vệ thành quả lao động của nhau thông qua các thỏa ước. Tuy vậy, sau một khoảng thời gian dài, các quốc gia, vùng lãnh thổ giờ đây trở thành những trại chăn nuôi và bóc lột con người không thương tiếc, thay vì bảo vệ và che chở. GDP ngày càng tăng, về lý thuyết mỗi người phải ngày càng trở nên no đủ, thế nhưng thực tế thì ngược lại. Không những thế, cái ăn chính là thứ duy nhất giúp ta có thể nhận thức được mối quan hệ chặt chẽ, một chiều không thể tách rời giữa con Người với thế giới Tự nhiên. Điều đó cũng có nghĩa là song song với những quyền lợi(B) mà ta được hưởng luôn luôn có những trách nhiệm(A) đi kèm khi mà ta được giao phó cương vị làm chủ muôn loài.
Khi quá no đủ, thế giới xung quanh con người dần biến thành thế giới giả lập thay vì thực tế. Người nghèo đói khát đã đành, nhưng nay người giàu cũng đói khát không kém vì tính giả lập sẽ không bao giờ thỏa mãn được con người thực tế. Bản chất con người là 1 vector, vậy nên khi hết không gian bên ngoài để chinh phục, chỉ còn có một khả dĩ duy nhất đó là vector đấy đổi chiều vào phía trong, tự loài người chinh phục lẫn nhau thay vì cùng nhau chinh phục. Tất cả các cuộc xung đột, chém giết nhau cũng đều vì lẽ này. Điều này chỉ có thể thay đổi nếu mỗi người hướng vector phát triển vào trong chính bản thân mà thôi. Lý thuyết là vậy còn thực tế thì đúng là rất khó có thể xảy ra. Người lớn hay con trẻ ai chẳng muốn có nhiều quyền lợi, đồ chơi hơn. Lùi cá nhân mà tiến tập thể không thể xảy ra nếu mỗi cá nhân trong đó không tự nguyện lùi lại.
Các tổ chức trên thế giới này đều do con Người lập ra, và quả thật chúng đều phục vụ lại con Người, chỉ có điều là cho tất cả hay chỉ là cho một số Người. Những chính trị gia, những nhà tài phiệt về cơ bản đều quản trị cũng như ảnh hưởng rất nhiều đến những cuộc đời khác. Thật là có phúc cho bất cứ Quốc gia nào có được người đứng đầu thật sự quan tâm đến cuộc đời của người khác. Và thật là đại họa cho Quốc gia nào khi mà người đứng đầu chỉ quan tâm tới cuộc sống của bản thân và coi cuộc đời của những kẻ khác chỉ là cỏ rác. Không chỉ vậy, họ còn chính là những kẻ giúp dân tộc khác lột da hút máu dân tộc mình.
Chìa khóa chính là những “Trái tim” của người đứng đầu.
Do nhận được sự “chăm sóc” đặc biệt, những trái tim kia không được phép cảm thấy no đủ. Chúng càng đói, Cha Mẹ chúng càng điên cuồng gò ép gây ảnh hưởng tiêu cực ở quê nhà. Và thế là họ dần dần sẽ đạt được mọi mục đích họ cần bởi phương pháp tác động gián tiếp. Toàn bộ đường hướng phát triển của một quốc gia, nền giáo dục, nền kinh tế… sẽ trở thành một khuôn đúc biến người dân thành nô lệ ngay khi được sinh ra với số nợ có sẵn khổng lồ cùng với sự cài đặt của truyền thông lên tâm thức con trẻ. Không chỉ vậy, những gia đình trung lưu cũng nhận ra được vấn đề và dần chuyển hướng để thích nghi với thời cuộc. Đó là lí do những người kẹt lại càng lao động vất vả càng đói, vì họ lấy tài nguyên thật và cho mình tài nguyên ảo.
Cũng tương tự như một túi đựng nước treo ở trên cao, dù có nhiều vết thủng nhỏ ở các phía thì mặt nước vẫn bình lặng và nó sẽ vẫn đầy lại nếu GDP dương. Nhưng nếu có một vết thủng lớn, toàn bộ lượng nước bình lặng kia sẽ biến thành một vòng xoáy để hút nước ra ngoài.
Hình tượng đó giải thích lí do vì sao tỉ lệ phạm tội ở các nước yếu ngày càng gia tăng bởi “vòng xoáy”. Mọi sự chú ý của người dân tập trung vào việc làm sao để có thể kiếm được nhiều tờ giấy chỉ còn giá trị ảo tưởng kia một cách nhanh nhất. Kiếm được giấy thì mới mong có được cái ăn để nhét vào mồm vì làm gì còn đất mà canh tác. Ở thế giới Tự nhiên thì làm gì có tồn tại tờ bạc xanh, muốn kiếm tờ giấy bạc đó thì chỉ có vào làm công ăn lương những nhà máy, xí nghiệp, công sở nơi mà kẻ in tiền tạo ra. Còn nếu sở hữu một khoản tiền tiết kiệm thì sẽ có rất nhiều “kênh đầu tư” mời gọi vì lãi suất dành cho những lựa chọn an toàn, dài hạn thường rất là thấp. Những “cá mập” trên thị trường khi nắm giữ tỉ lệ trên 51% tha hồ lèo lái để giằng xé con mồi.
Chính phủ các nước cũng đành làm ngơ hay thậm chí còn tạo ra cơ chế để giúp đỡ vì càng nhiều kẻ tham gia, chi phí sử dụng hệ thống càng tăng, lại càng có thêm nguồn lực để “vẽ bánh”.
Toàn bộ các món ăn từ dinh dưỡng đến những món ăn tinh thần được cung ra chỉ có một mục đích để nuôi nấng vỗ béo cho những ảo tưởng rằng tờ giấy kia là quan trọng nhất với mọi mặt trong đời sống con người. Con người vốn đã từng là một loài kí sinh gắn chặt với thế giới Tự nhiên nơi mà những quy luật rất công bằng chi phối. Nay đã trở thành một loài kí sinh bị giam chặt với những thỏa ước, những ảo tưởng có mục đích hướng toàn bộ nguồn lực từ Thiên nhiên tới con người về tay những kẻ thao túng bậc thầy và cực kì am hiểu quy luật chi phối Thực tại.
Vậy là từ một Quốc gia có chủ quyền màu mỡ, nay đã trở thành “bãi mỏ” để khai thác tài nguyên từ Thiên nhiên tới con Người mà không phải tốn công để phát động chiến tranh làm gì cho ồn ào cũng như dễ bị biểu tình phản đối. Mọi sự trao đổi nào cũng đều phải có đi có lại, người dân của các Nước nghèo sẽ nhận lại hàng tấn giấy vụn in hình màu xanh chỉ còn giá trị ảo tưởng để thỏa mãn cơn đói khát. Đáng tiếc, ngoại tệ chỉ có thể tiêu được ở thị trường nơi mà nó trở thành nội tệ. Nó có chỗ đứng ở Quốc gia khác vì đến cuối cùng nó sẽ về tay người cần đổi để mang tài sản đi mà thôi. Chỉ một mũi tên đã bắn trúng cả tỉ con chim, kinh doanh giấy vụn có logo chính là ngành công nghiệp có lời nhất trong lịch sử Nhân loại. Để tạo đối trọng, họ đã xây dựng một hệ thống rất phù hợp từ giáo dục, công việc, nhà cửa, phương tiện, môi trường sống không thể chê được, và mời gọi giới “tinh hoa” hay muốn “được trở thành” giới tinh hoa…
Với những người xuất thân từ số đông của @, để có 1 cuộc sống dễ thở thì cũng không có quá nhiều lựa chọn. Đa phần có 2 con đường, 1 là chen chân để vượt lên và đứng đầu ở xã hội @, 2 là tìm cách chạy sang xã hội # để kiếm tiền với nghề sẵn có của mình hoặc tìm cách để được hưởng trợ cấp, sau đó mang về xã hội @ tiêu. Nếu có điều kiện di chuyển, buôn lậu hàng hóa để tận dụng sự chênh lệch tỉ giá trong quy đổi. Ngoài ra, điều kinh khủng nhất đó là do với cùng 1 mặt hàng có chất lượng như nhau, ở xã hội # có giá 1000, ở xã hội @ có giá 100, từ đó tạo ra một làn sóng trao đổi, tốt thì về #, rác thì về @. Vì với sức mạnh tiền tệ(currency) yếu trên thị trường quốc tế thì sao có thể mua được hàng tốt có giá phù hợp với trung bình của người tiêu dùng trong nước có thể trả. Thực phẩm bẩn, kém chất lượng, thuốc giả, hàng nhái cứ thế tuồn về.
Có 3 cách để tăng khoảng cách giữa # và @, đầu tiên đó là cải thiện gia tốc phát triển của # so với @; thứ 2 làm # tăng đồng thời làm @ giảm và cuối cùng là khiến cho @ tự quy hàng vì khoảng cách quá lớn mà lùi lại hay “quỳ xuống”. Đa phần các nước lớn thường chọn cách thứ 2, chặn không cho @ tăng bằng cách cấm vận từ quân sự tới kinh tế. Khi @ đói không chịu được phải ngoại giao để cầu thực thì họ bắt đầu phương pháp đầu tư để kéo @ xuống bằng những khoản nợ, điều khoản ràng buộc chặt chẽ. Khi đã đói rồi thì chúng ta không có vị trí để đòi hỏi… Mối quan hệ giữa tương quan hơn kém giữa # và @ không chỉ đúng ở quan hệ quốc tế mà nó còn hiện diện ở trong nước, đặc biệt là trong bộ máy chính trị nơi được gắn liền với sức mạnh quyền lực. # là vua, @ là quan, không phải vị vua nào cũng là người giỏi hơn bá quan văn võ đang phục vụ mình. Nhưng vì ngồi ở một chức vụ cao tựa trời xanh, nên đôi lúc dù có thua kém nhưng vẫn phải gồng mình để tạo ra góc nhìn thứ 3 thật hoàn hảo trong mắt bá quan văn võ. Cùng với tính chất phản nghịch đối chiếu trong hình học 2 chiều, hoặc # tiến lên không thì @ phải lùi xuống để có thể giữ được “quyền lực”. Góc nhìn thứ 1 và góc nhìn thứ 3 không khớp lệnh, đó là lúc những lời khen, tán dương phải được thốt ra để thỏa mãn góc nhìn thứ 3 mà nhà vua muốn nhận lại. Nịnh thần và hôn quân luôn là lẽ tất yếu với một quốc gia có thực lực kém…
Cách duy nhất để thoát khỏi cảnh này chỉ có 1, đó là nắm được vì sao họ hơn mình cũng như bí mật trong sự thành công của họ. Các nền văn minh cổ đại như Ai Cập tuy lớn mạnh nhưng một khi bị lộ ra bí mật thì cũng vẫn sụp đổ và lụi tàn như thường. Đúng là trong mọi cuộc thi, mọi cuộc tranh đấu đều là cuộc chiến giữa ta và người, thế nhưng vì cùng đứng và tồn tại trên một nền tảng thực tại, nên kẻ nào trả giá nhiều hơn, luyện tập nhiều hơn, đặt ra được nhiều câu hỏi hơn, tìm ra được nhiều câu trả lời hơn thì sẽ là người chiến thắng. Ta tự đấu với ta, người tự đấu với người, tương tác với nhau chỉ để xác định rằng ai thỏa mãn Thực tại này hơn mà thôi.
Cách duy nhất để thoát khỏi cảnh này chỉ có 1, đó là nắm được vì sao họ hơn mình cũng như bí mật trong sự thành công của họ. Các nền văn minh cổ đại như Ai Cập tuy lớn mạnh nhưng một khi bị lộ ra bí mật thì cũng vẫn sụp đổ và lụi tàn như thường. Đúng là trong mọi cuộc thi, mọi cuộc tranh đấu đều là cuộc chiến giữa ta và người, thế nhưng vì cùng đứng và tồn tại trên một nền tảng thực tại, nên kẻ nào trả giá nhiều hơn, luyện tập nhiều hơn, đặt ra được nhiều câu hỏi hơn, tìm ra được nhiều câu trả lời hơn thì sẽ là người chiến thắng. Ta tự đấu với ta, người tự đấu với người, tương tác với nhau chỉ để xác định rằng ai thỏa mãn Thực tại này hơn mà thôi.
*** *** ***
Trích dẫn từ:” Vũ trụ là một phép Đại ẩn dụ”.
WB Long90099.