Thanh xuân năm 12: những ngày đầu của cuộc sống mới
Tháng tám 21, 2024
Tôi muốn viết bài này và những bài sắp tới là tôi cũng sắp lên 12 rồi chỉ còn vài ngày nữa thôi. Những chuyện viết ra dưới đây chỉ là góc nhìn của riêng cá nhân tôi về những gì tôi đã trải qua, nó chẳng đại diện cho bất cứ thứ gì cả. Thông thường tôi sẽ ít chia sẽ chuyện cá nhận mình lên mạng, nhưng hôm nay tôi đã thấy quá mệt mỏi cũng chẳng ai chia sẽ cùng và đây cũng là nơi an toàn nên nếu ai đọc được cũng không sao.
Trước lúc lên lớp 12, tôi bắt đầu nhìn lại những việc đã làm, những thành tựu đã được trong suốt 4 vừa qua, từ lớp 8 cho đến nay. Hành trình từ một thẳng tầm thường chẳng ai biết đến trở thành người ai ai cũng ngưỡng mộ và noi theo, trở thành con nhà người ta trong lời kể của các bà mẹ ông bố nói với con mình.
Bắt đầu vào năm lớp 8, tôi nghĩ mình đã nhận thức được nhiều điều hơn về thế giới xung quanh, về những việc tôi đã đang và sẽ làm trong thời gian tới. Lúc đấy, tôi với thành tích đội sổ gần toàn trường thì đối với nhiều người mà nói có lẽ mọi thứ đã quá muộn để quay đầu, nhưng đối với tôi thì đây là thời điểm thích hợp để bắt đầu một cuộc sống mới, tôi bắt đầu rèn luyện bản thân cả về thể chất và tinh thần, bắt đầu chú tâm hơn vào việc học, song song những việc đó tôi cũng dò hỏi các thầy về cơ hội để có thể vào được một ngôi trường cấp 3 tạm ổn với cái thành tích tệ hại đó. Cuối cùng, tôi đã tìm thấy cơ hội để có thể lật ngược bàn cờ, đó là đạt giải kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh.
Khi tôi mới bắt đầu học địa nó có lẽ là cảm giác chán ngán khi cầm trên tay cuốn tài liệu dày cộp, lúc đấy tôi đọc đi đọc lại rất nhiều lần nhưng cũng chẳng thể nhớ nổi một bài nào, cảm giác lúc đấy cũng thật bất lực. Nhưng tôi thấy rõ đây chính là cơ hội còn sót ại cuối cùng nên quyết tâm giữ chặt nó. Sau 3 tháng hè học ngày cày đêm, đi học bồi dưới cái nắng cháy da cháy thịt, tôi bắt đầu bước vào kì thi HSG địa cấp huyện.
Khi vào lớp 9, trước khi bắt đầu kì thi HSG lần đầu tiên trong đời, mà tôi nghĩ một thằng như tôi sẽ chẳng bao giờ thi. Tôi cảm thấy lo lắng sợ hãi và cũng muốn chốn chạy. Song bên cạnh đấy vẫn có nổi sợ lớn hơn , là cơm áo gạo tiền, là cuộc sống tương lai của cha mẹ tôi khi về già, nỗi khổ tâm sự lao lực của cha mẹ và sự hối hận của tôi trước khi cha mẹ mất mà vẫn chưa làm cho họ được bất cứ điều gì nên tôi tự nhủ bây giờ mày không được sợ hãi, không được chốn chạy nếu không cả đời này mày cũng chỉ là kẻ thất bại.
Khi tôi mới bắt đầu học địa nó có lẽ là cảm giác chán ngán khi cầm trên tay cuốn tài liệu dày cộp, lúc đấy tôi đọc đi đọc lại rất nhiều lần nhưng cũng chẳng thể nhớ nổi một bài nào, cảm giác lúc đấy cũng thật bất lực. Nhưng tôi thấy rõ đây chính là cơ hội còn sót ại cuối cùng nên quyết tâm giữ chặt nó. Sau 3 tháng hè học ngày cày đêm, đi học bồi dưới cái nắng cháy da cháy thịt, tôi bắt đầu bước vào kì thi HSG địa cấp huyện.
Khi vào lớp 9, trước khi bắt đầu kì thi HSG lần đầu tiên trong đời, mà tôi nghĩ một thằng như tôi sẽ chẳng bao giờ thi. Tôi cảm thấy lo lắng sợ hãi và cũng muốn chốn chạy. Song bên cạnh đấy vẫn có nổi sợ lớn hơn , là cơm áo gạo tiền, là cuộc sống tương lai của cha mẹ tôi khi về già, nỗi khổ tâm sự lao lực của cha mẹ và sự hối hận của tôi trước khi cha mẹ mất mà vẫn chưa làm cho họ được bất cứ điều gì nên tôi tự nhủ bây giờ mày không được sợ hãi, không được chốn chạy nếu không cả đời này mày cũng chỉ là kẻ thất bại.
Tôi đã dồn hết tâm huyết sức lực của mình vào những ngày trước khi thi để ôn lại một lượt tất cả những gì tôi học. Vào ngày thi, tôi đến với kì thi bằng một tâm trạng bình thản, không trốn tránh hay sợ hãi như trươc, vì dù sao thì tôi cũng đi đến bước này rồi chẳng có lí do gì để quay đầu nữa. Bước vào phòng thi tôi chẳng thể hiện bất cứ sắc thái cảm xúc nào chỉ có nhận giấy làm bài và cố hết sức.
Bước ra khỏi phòng thi, cảm giác thật nhẹ nhõm giường như tôi đã chút bỏ được tất cả gánh nặng trên vai. Sau khi thi xong, tôi đến chỗ những người bạn học bồi và cô giáo bồi của chúng tôi đề nói về kì thi. Chúng tôi đã thảo luận rất nhiều về câu hỏi và đáp, sau đó thì cô cũng đưa chúng tôi đi ăn liên hoan.
Trong những ngày chờ kết quả, tôi tìm những thú vui giải trí và lên kế hoạch học tập năm lớp 9, để nếu tôi có không vào được vòng tỉnh đi nữa thì ít nhất nộ lực hiện tại của tôi có thể bù đắp khoảng thời gian tôi bê tha trước kia.
Đến ngày tôi nhận kết quả tôi vui mừng, dường như bật khóc vì thành quả thật sự quá tốt, đạt tận 17,75 điểm được giải nhì và cũng khá tiế khi chỉ cách không xa là 0,25 điểm là giải nhất. Nhưng đối với tôi lúc đấy cũng đã mãn nguyện. Và tôi cũng đã bược vào được đội tuyển thi tỉnh.
Tôi không tự tin nhiều về khả năng viết lạch của mình và cũng không chắc có thể truyền tải rõ ràng được toàn bộ những cảm xúc, câu chuyện của tôi đến mọi người. Bây giờ tôi chỉ muốn dọn dẹp đống bừa bộn tôi đã để lại trong lòng mình quá lâu, để tái tạo lại một con người mới tốt hơn như tôi đã từng làm lúc đó .
Tôi viết bài này chỉ nhầm mục đích giải tỏa những căng thẳng mà tôi đã dồn nén trong lòng bao lâu nay và cũng muốn động viên những bạn từng cho mình là kẻ thất bại như tôi lúc trước có thể nhìn thấy dù có bản thân các bạn hiện tại có thất bại ra sao đi nữa, thì cũng không đại diện cho con ngươi tương lai của bạn.
Sắp tới tôi sẽ viết tiếp phàn còn bỏ dở. Cảm ơn cá bạn đã đọc đến đây, tôi thấy mình được an ủi khi nhận được sự chia sẽ từ các bạn.