Ba tôi, và
Tháng bảy 4, 2024
Có một điều chắc chắn, sau này khi tôi có gia đình của riêng mình, tôi muốn trở thành một người cha như ba.
Từ nhỏ, ông đã cho không quan tâm nhiều đến việc học của tôi – mẹ lo điều đó. Nên ông dạy tôi chơi đủ các môn thể thao mà ông biết, và không những thế, ông còn cho tôi đi học chơi các loại nhạc cụ.
Thú thật là tôi chơi không thật sự giỏi, nhưng có lẽ ba tôi biết rằng tôi sẽ va vấp trên đường tình,… á nhầm đường đời, nên đôi khi những thứ trên giúp tôi nhìn những khó khăn một cách bình tĩnh hơn.
Và lá thư ông chép tay rồi gửi cho con gái, chị tôi, – không phải thư của tôi nên tôi không đọc, là mảnh kí ức giúp tôi muốn hoàn thiện kĩ năng viết của mình. Ba gửi cho chị tôi, rồi sau này chị đi học ở Sài Gòn chị gửi thư cho tôi và rồi sau này tôi đi học ở Sydney tôi gửi thư cho ‘người con gái khác’. *aiz chết tiệt.*
Điều tôi thích nhất là cách ba tôi sống với mẹ.
Thật ra khu bếp thì hơi chật, nên nhiều lúc tôi muốn giúp ba mẹ rửa chén bát nhưng không có chỗ đứng *đùa*, hoặc là tui thích nhìn 2 người giúp nhau rửa. Ba tôi cũng nấu ăn, nhưng không được ngon – đấy là mẹ tôi nói nhé, còn tôi không có ý kiến. Bởi vì vậy, trước khi đi du học tôi chợt nhận ra mình cũng muốn học cách nấu ăn để sau này san sẻ việc đó với người tình, và rồi, hoàn cảnh du học sinh, nên trở thành điều bắt buộc là tôi nâng trình nấu nướng. Nhưng phải thú nhận, tôi nấu ngon, thật, chẳng qua là không đẹp thôi.
Bạn nghĩ rằng tôi được đánh thức mỗi sáng bằng tiếng gà gáy ư? Không, mỗi sáng, tiếng nhạc chachacha hoặc là tango của phụ huynh là thứ làm tôi thức giấc. Nếu phụ huynh tôi có xem phim Mỹ, tôi sẽ gợi ý cho họ nhạc phim La La Land, vì tôi thích soft-jazz hơn. Và sự thật rằng, tôi muốn ba mẹ sẽ nhảy trong đám cưới của mình, dù nó có vẻ hơi xa, hmm
*Và tôi cũng đang tìm bạn nhảy nhé*
Là con trai cưng của mẹ, dĩ nhiên rằng, người đầu tiên ủng hộ tôi đi du học là ba. Mặc dù không nói trực tiếp, nhưng những gì ba làm giúp tôi nhận ra rằng, mình chưa bao giờ bị áp lực ‘trách nhiệm của người con’ trong văn hoá Á Đông áp lên vai. Ông khuyến khích tôi tìm tòi và đi đến nhưng chân trời mới, tôi rất biết ơn ba vì điều đó.
Dì tôi từng nói với mẹ rằng, phước của Bà Ngoại được mẹ lấy hết vì mẹ cưới được ba. Thật ra tôi nghĩ rằng phần phước đó cũng được chia cho chị em tôi.
Le N. H. Do, từ Sydney 05,24