Bố chưa bao giờ chụp ảnh
Tháng mười 24, 2024
Không chỉ có khoảng cách về tuổi tác, mình với bố còn có khoảng cách tình cảm vô hình. Mình và bố không gần gũi, quấn quýt lấy nhau như nhiều tình cha con khác. Đôi khi nhìn vào những gia đình khác, mình cũng ao ước và luôn tự thắc mắc là cảm giác ấy sẽ ra sao nhỉ, hạnh phúc nhường nào vậy?
Ngày bé, à không đến tận bây giờ mình vẫn là một đứa trẻ mít ướt, chỉ có điều bây giờ mình cũng đã chai sạn hơn, ít khóc hơn nhiều so với ngày đó. Ngày nhỏ cứ hễ bị ai mắng mỏ, dù là rất nhẹ nhàng cũng khiến mình tủi thân và cứ thế nước mắt rơi ròng ròng không tài nào ngừng được. Mình ghét điều này ở bản thân mình lắm, cực kỳ ghét, đến giờ mình vẫn ước mình không dễ rơi nước mắt như vậy. Tuy nhiên hiện tại chỉ có một vấn đề chung khiến mình mau nước mắt, còn khi xem phim, đọc sách dù hay, hài hước và cảm động đến mấy mình cũng ít khi tỏ ra vui buồn lắm, như một đứa vô cảm vậy.
Mãi đến hai mươi năm sau, đúng vậy, tức là 2-3 năm gần đây thôi, mình mới bắt đầu nói chuyện với bố, không chỉ còn là những câu nói thường lệ kia nữa, đôi lúc bố còn kể chuyện xảy ra trong ngày cho mình, mình cũng bắt đầu hỏi bố nhiều hơn, cũng đã có những cuộc điện thoại với riêng bố đầu tiên. Đợt bão vừa rồi, mình chỉ gọi được cho bố, mình hỏi thăm bố và nhà cửa được tận hơn 1 phút, tắt điện thoại mình vẫn còn không nghĩ trong khoảng thời gian đó mình đã nói chuyện liên tục với bố. Có thể nói đây là một “cuộc cách mạng lớn” đối với mình, dù nếu so với gia đình khác thì cũng chẳng thấm tháp là bao.