Cái giá của việc chạy theo ước mơ
Tháng tám 4, 2024
Ước mơ là của mọi người là gì ? Của mình ấy à chỉ đơn giản là được nhìn thấy mọi người xung quanh mình hạnh phúc và khỏe mạnh. Và rồi mình chọn bước trên con đường trở thành 1 bác sĩ hồi sức cấp cứu.
Ngày mình thi đại học là năm 2018 mình chỉ nghĩ đơn giản là mình thích cứu người và mình học giỏi khối B nên mình chọn theo Y. Mình đã trở thành 1 sinh viên Đại học Y Hà Nội nhưng là một ngành ” không hot “. Học được nửa năm mình nhận ra là ngành mình học không phù hợp với mình, mình quyết định thi lại năm 2019 thì mình chính thức bước trên con đường trở thành 1 bác sĩ hồi sức cấp cứu ở 1 ngôi trường mới.
Những ngày đầu trên con đường chạy theo ước mơ mình đơn giản lắm mình chỉ học, thi và thỉnh thoảng gặp mặt bạn bè chưa phải trả cái giá gì quá lớn chỉ là thời gian.
Đến năm 2022 khi mà bạn bè mình bắt đầu tốt nghiệp mình bắt đầu cảm nhận được cái giá đầu tiên đó là ” Cô Đơn “. Các ngày trong tuần mình chỉ lặp đi lặp lại việc học trên giảng đường- học ở bệnh viện- học tại phòng. Những ngày nghỉ thì chỉ có thể về nhà lủi thủi trong nhà, hoặc đi xem phim đi cafe 1 mình, không còn có bạn bè để đi nói chuyện như trước. Còn tại sao mà mình không tìm người yêu thì sẽ được đề cập ở đoạn sau.
Rồi 1 ngày nọ 1 người mà mình quan tâm ốm nặng và mình không thể ở đó. Mình nhận ra cái giá mình sẽ phải trả trong tương lai đó là ” thời gian bên cạnh những người mình quan tâm ” với việc trở thành bác sĩ hồi sức thì thời gian bên gia đình sẽ phải đánh đổi với thời gian bên người bệnh. Tất nhiên cũng sẽ có những ngày nghỉ nhưng với tình trạng thiếu bác sĩ hồi sức hiện nay thì việc phải trực 2-3 buổi/ tuần và làm 10- 12 tiếng/ ngày là điều bình thường. Không sao những ngành khác cũng phải làm ngoài giờ mà, mình vẫn tự nhủ bản thân như vậy
Tất nhiên không thể thiếu đặc sản mỗi ngày tết đến đó là “cháu có người yêu chưa”. Những năm đầu mình chỉ cười và bảo là chưa có ạ, xong gần đây mình bắt đầu nghĩ kiểu ” yêu á mình còn không biết điều đó có nghĩa là gì “, mình có tìm hiểu ai đâu mà được yêu, cuộc sống của mình chỉ loanh quanh ở bệnh viện, giảng đường, thư viện thì làm sao mà có. Mình cũng có thử đi vào con đường tà đạo ” quẹt tinder ” xong mình cũng chỉ nói chuyện được với người ta vài ba câu chuyện rồi không nghĩ ra chuyện gì mà nói nữa. Cái giá phải trả chính là ” Ế “
Cái giá cuối cùng chính là ” Nghèo “. Nghe vô lý nhưng mà rất thuyết phục. Trong ngành Y thì cũng có chuyên ngành có thu nhập tốt và cũng có chuyên ngành mà thu nhập không tốt lắm. Hồi sức thì theo mình biết thì cũng là một ngày có mức thu nhập kém hấp dẫn, nói thằng ra là ” Nghèo “. Bác sĩ trẻ muốn tăng thu nhập thì chỉ có cách là tăng thời gian đi làm, nhìn thì có vẻ là bán tri thức nhưng mà cũng chỉ là bán sức lực và thời gian chứ không có chuyện là làm ít hưởng nhiều.
Về cơ bản thì mũi tên đã bay khỏi cây cung rồi thì không quay lại được chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước với hi vọng là sẽ trúng hồng tâm. Cái giá phải trả vẫn ở mức chấp nhận được đối với mình để đổi lấy sự hạnh phúc và khỏe mạnh của những người xung quanh trong tương lai.
Còn bạn thì sao bạn có mặc cả được một cái giá tốt không ?