Cô đơn tí teo.
Tháng chín 21, 2024
Cô đơn một tí thôi, nhiều tí thì hơi ngượng.
Quyết định ngồi lại viết gì đó sau một quãng lâu đầu óc bị đóng băng, thật tình tôi không biết mở lời thế nào. Thời tiết dạo này không mê nổi, nắng mưa thất thường làm tâm trạng con người cũng đảo điên theo. Cơ thể rệu rã thì tâm hồn cũng chẳng vui vẻ gì hơn, nhất là với người nhạy cảm và dễ buồn như tôi. Thế đấy, mỗi lần như vậy lại thấy mình cứ trơ trọi làm sao, nhìn gì cũng chán đời, ăn gì cũng bớt ngon, thấy mấy đứa yêu nhau thì còn đáng ghét hơn nữa!!
“Yêu với chả đương, chúng nó ăn cái gì mà yêu lắm thế nhỉ, ngứa hết cả mắt!”
Như một bà cô khó tính ngoài 30, tôi ném ánh mắt hằn học của mình vào cặp đôi nọ, lúc chàng ta véo má cô bạn gái đang õng ẹo chu mỏ. Tự thấy mình thẹn, tôi thở một hơi dài hơn cả đường Vành đai 3, rồi liếc đi ngay kẻo người ta tưởng mình là côn đồ biến thái.
“À… Hóa ra là mình ghen tị, mình chỉ ghen tị vì không ai thèm yêu thôi.”
Nghĩ cái bụng, tôi tiếc rẻ cho chiếc thân đơn côi của mình.Tôi từng coi thường cảm giác cô đơn và tìm cách chối bỏ nó. Nói cho vuông là trốn chạy. Có cả tỉ bài hát sến súa về nỖi cÔ đƠn, cả chục tỉ bài thơ về nỗi hoang hoải nhớ mong và cả ngàn tỉ lời than thân trách phận của người đời về sự cô độc. Tôi không muốn mình nằm trong số đó, dù tôi đã là thành viên của tập thể này lâu lắm rồi.
Việc thừa nhận bản thân mình cô đơn cho tôi một cảm giác giác yếu đuối đến khó chịu. Tôi ghét thừa nhận bản thân yếu đuối, dù ai thân quen đều biết Hiệp Lê yếu vl. Tôi không thích việc mình cần thêm một ai đó trong cuộc đời chỉ để bản thân mình thấy vui. Cứng đầu hả? Có thể. Nhưng chính xác hơn (và cũng hơi buồn cười), là vì tôi chẳng hiểu yêu đương là cái khỉ khô gì! Đã ế còn thích làm màu, đến là khổ!
Nhưng, nếu coi tâm trí của mình là một ngôi nhà, thì đứa con ghẻ họ Cô tên Đơn này cũng xứng đáng được yêu thương. Giây phút tôi thừa nhận mình cô đơn, cũng là lúc tôi nhận được tình cảm của tất cả mọi thứ xung quanh mình; cũng là lúc tôi đi tìm kiếm niềm vui từ những thứ giản đơn, như khi không đá một bát bún cá cay, hoặc về nhà vòi mẹ mua bánh giò chẳng hạn; mà cô độc lâu cũng cho mình cơ hội nhìn lại vào sâu hơn bên trong, thấu hiểu và sửa chữa cái nết kỳ quặc này. Và quan trọng nhất là nhận ra rằng, phải cô đơn thì mới trân quý thêm những lúc có ai đó bên mình, có thể giờ chưa có, nhưng tương lai kiểu gì chả có, hy vọng tí cũng có mất gì đâu, nhể?
Cô đơn cũng chán. Nhưng đời cũng như bát bún cá ấy, chua cay một tí ăn nó mới sướng!
19/09/2024.
Hà Nội, một ngày khi không thèm bún cá.