Cuộc sống đang diễn ra rồi, dù bạn có tham gia hay không
Xin chào,
Mình vừa mới đón sinh nhật lần thứ 25, một thời điểm vừa khéo để bắt đầu một mối nghi ngờ mà mình đồ là nó sẽ lặp lại mỗi khi mình +1 tuổi:
Sao nó cứ thiếu thiếu một chút gì đó đặc biệt ấy nhỉ? Mình nhớ lúc nhỏ mình vẫn luôn rất đinh ninh rằng mình sẽ làm được gì đó, có một lối sống nề nếp chuẩn mực và dễ dàng nhận được những điều tốt đẹp, đúng đắn, đi theo đường thẳng. Thế giới của người trưởng thành chắc chắn phải rất rộng lớn hơn và những điều tuyệt vời bất ngờ y hệt như phim sẽ lần lượt xuất hiện. Chắc có lẽ hồi nhỏ ai cũng nghĩ vậy.
Và mình cũng bắt đầu nhìn thấy.
Càng về sau, những niềm tin, hy vọng cũng bắt đầu lụi tàn vì thời gian sẽ rút ngắn lại, cho đến ngày bạn chỉ muốn quay ngược lại để hồi tưởng về quá khứ, cố nhớ lại một vài thời điểm, một vài người nào đó tạm gọi là nổi bật nhất. Giống như mẹ mình gần đây hay bảo cuộc đời mẹ sao buồn quá.
Ở thế giới xung quanh mình, rất nhiều người lớn có những mối tình dang dở, vẫn tiếp tục đi làm và loay hoay với cơm áo gạo tiền. Vài gia đình vẫn cãi nhau hằng ngày. Vài gia đình lạnh nhạt sống bên nhau. Những dự định mà mọi người bàn đến thường bắt đầu bằng câu “Khi nào có tiền thì”, “Khi nào thằng con tôi đi làm”, “Khi nào bán được miếng đất dưới quê”… là tôi khoẻ.
Cơ mà, có cái gì đó, mọi người đều kha khá giống nhau ở điểm, là đang mong chờ một kịch bản tốt hơn. Mình cảm thấy như vậy. Ai nấy đang chờ một thời điểm ngon lành để bắt đầu sống, còn những gì xung quanh chỉ đang là tạm bợ.
Nhưng “chỉ thế này thôi” nghĩa là sao?
Mỗi khi mình có thời gian để đạp xe vòng quanh khu gần nhà và tưởng tượng một tí, trong đầu mình có một ánh đèn flash lướt qua, thoáng nhìn thấy gương mặt hạnh phúc mãn nguyện của mình lúc ấy. Mình thấy háo hức và chờ đợi những điều đó xảy đến.
Nhưng có lẽ nó không đúng.
Thì cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra mà thôi.
Giống như trong bộ phim Soul (2020), Joe – sau cái ngày trở thành ngôi sao nhạc Jazz đúng như mơ ước của anh, thì ngày hôm sau vẫn là một ngày như vậy, mặt trời lại lên và anh vẫn sẽ chơi nhạc như mọi khi.
Sau cái ngày bạn tìm thấy “the one” của mình, bạn vẫn tiếp tục băn khoăn rằng liệu chính họ có phải là người sẽ đi cùng bạn đến tận cùng, vẫn sẽ phải học hỏi từng chút một về tình yêu, cũng tựa như cái ngày bạn từng loay hoay tìm cách này cách kia để gây chút ấn tượng với người đó.
Nói là nó sẽ vẫn không thay đổi gì hết thì cũng không đúng. Mình nghĩ mỗi một thứ mà mình đạt được đều sẽ đúc một lớp nền ở sâu bên dưới, đó là một cảm giác an toàn và âm thầm khiến cuộc sống của mình trở nên dễ dàng hơn ở rất nhiều khía cạnh mà mình còn chẳng nhận ra được.
Đây là cái cách mà mình bắt đầu hiểu cái câu mà ai cũng từng nghe qua ít nhất một lần:
Ai rồi cũng thầm ngán ngẩm khi nghe đến nó, trong lúc đang ngồi một mình phóng mắt nhìn dòng xe qua lại trên đường và tự nghĩ là, hành trình cái quái gì đó? Thế giới cơ bản là chán phèo, chẳng cảm nhận được tí ti gì.
Xong thì mình tưởng tượng trước khi mình đến với thế giới này, mình là một tâm hồn nào đó ở tít trên cao nhìn xuống.
Thế là mình ước gì mình cũng được tham gia cùng với họ. Và rồi mình đã có mặt ở đây, cũng thành một cư dân nhỏ bé, đi đi lại lại, làm này làm kia và được gặp người này người nọ.
Đây rõ ràng là một chuyến du lịch thực sự.
Đổi lại thì mình phải đi làm việc và đôi khi gặp mấy cái trắc trở cản đường, cũng hợp lý thôi vì đâu có thể nào mà hoàn hảo được.
Hồi trước có lần mình vô tình xem được một video phỏng vấn Paul Richard Alexander – một người đàn ông bị bại liệt, phải sống trong một chiếc buồng sắt để hỗ trợ cho việc hô hấp gần như là cả đời. Ông vẫn tốt nghiệp đại học và đi làm. Mình cứ nhớ mãi câu ông bảo rằng mỗi ngày ông đều tự nhủ hôm nay mình sẽ đạt được một điều gì đó, học một thứ nào đó mới, thậm chí là việc tập tự thở mà không dùng máy. Mình giữ nó lại ở một bên đầu để nhớ lại vào những hôm mình thấy chán chường.
Nó cũng chỉ đến thế thôi.
Tất cả mọi thứ đều đã sẵn sàng.
Cuộc sống chỉ đến thế này thôi.
Cuộc sống đang diễn ra rồi, dù bạn có đang tham gia hay không.