Đôi lời về Trinh nữ tự sát (1999)

Tháng sáu 5, 2024

Sự ngột ngạt trong The Virgin Suicides (1999) đã vẽ lên một giấc mơ có thực của những người con gái.
Họ sống trong tình yêu thương của cha mẹ và mọi người xung quanh. Nhưng tình yêu đó có xu hướng tôn họ thành những vị thánh. Họ trở thành đức tin của sự trong trắng, trinh bạch. Một thứ trái với cõi thực và sự phàm tục của con người.
Ông bà Lisbon cũng như bao người cha mẹ khác. Họ luôn sống trong một nỗi lo sợ vô hình về việc con gái họ sẽ gặp rắc rối với những chàng trai. Họ bắt đầu kiểm soát giờ giấc, không gian thậm chí là đời sống tinh thần của chị em Lisbon.
Họ không cho các cô đến trường chỉ vì Lux đã phạm giờ giới nghiêm và qua đêm với Trip sau buổi dạ hội.
Hắn đã bỏ Lux lại một mình trên sân cỏ sau khi ngủ với cô và cắt đứt liên lạc. Để rồi nhiều năm sau đó hắn thuật lại câu chuyện như thể cô là tình yêu vĩ đại của đời hắn.

Như một lẽ hiển nhiên, thứ người ta không thể kiểm soát là những gì mà con sói sẽ làm với con cừu. Và để bảo vệ chúng, con người đưa ra giải pháp nuôi nhốt những con cừu thay vì bắt những con sói.
Ta có thể bắt gặp tính khuôn mẫu của giải pháp này đang vô tình áp đặt lên đối tượng con người, cụ thể ở đây là phụ nữ.
Chị em Lisbon sống những ngày ảm đạm cuối cùng của mình trong căn phòng đóng kín, họ chia sẻ cuộc sống qua thư từ, mã Morse, âm nhạc cùng bốn chàng trai hàng xóm qua ống điện thoại bàn.
Khi tuổi vị thành niên tràn ngập những mơ mộng về tình yêu, tình dục và tự do, họ không thể tránh khỏi những tan vỡ và sự mơ hồ về thứ mong muốn bản năng nằm trong con người họ.
Và kể cả khi độ tuổi đó qua đi, chúng vẫn còn lại một cuộc đấu tranh để không phóng chiếu sự xấu hổ ký sinh và cảm giác tội lỗi đã ăn sâu vào những người mẹ lên con cái họ.

Như cái cách Lux chưa kịp trải nghiệm khoảnh khắc đau lòng ấy một cách trọn vẹn và trưởng thành từ nó, thì bà Lisbon đã tiến hành nhốt cô và các chị gái ở nhà, sau đó đốt cháy thùng đĩa than của cô như một sự trừng phạt.
Tất cả đều là sang chấn từ một xã hội nơi phụ nữ không thể đơn thuần cảm nhận cơ thể mình dưới góc nhìn sinh học với những nhu cầu cơ bản và trần tục nhất mà sẽ luôn bị đặt dưới lăng kính của tính dâm và ràng buộc của sự trong trắng.

Sau tất cả, đúng với cái tên Trinh Nữ Tự Sát, họ đã không chọn lên chuyến xe trốn chạy cùng các chàng trai. Cái chết là quyền quyết định cuộc sống duy nhất mà họ có thể tự dành lấy cho mình, cho thân – tâm họ, cho các cô gái đã mai táng cuộc đời mình trong những giai đoạn đẹp nhất, và kể cả những ai còn sống nhưng đã từng chết ở tuổi vị thành niên:
“Cô bé, cháu đang làm gì ở đây? Cháu còn quá trẻ để cảm thấy sự tồi tệ của thế giới này?
– Hẳn là vậy, thưa bác sĩ. Bác sẽ chẳng thể hiểu được khi chưa từng là một cô gái tuổi 13.”