Em và sông thương – Thơ của Phan Văn Thịnh
Em và sông thương – Thơ của Phan Văn Thịnh
Nhớ ai mà nhịp cầu cong
Dáng em là lụa – nghe lòng thêm sâu
Đường môi em – có nhiệm mầu!
Cớ sao mây nhuốm tím màu áo em…
Bờ vai hay suối tóc mềm
Xanh trong ngút ngát tên thơm như người
Mây chừ ướt nắng sông xuôi
Đôi bờ Trạch – Tả thuyền soi bóng rồng
Thời gian chờ mãi cũng còng
Huống chi mái đỉnh mòn vòng Luy Lâu
Tâm tư thay gối bên đầu
Thành Đô chính cửa tìm nhau ngõ nào…
Mắt người mấy nụ thầm trao
Dạ mô phương ấy ngọt ngào mà thương
Chiều xao sóng dậy ngàn Hương
Em và sông cứ khói sương mấy vài…
Bạn đang đọc Em và sông thương – Thơ của Phan Văn Thịnh tại website hungday.com