Gần cuối năm, chia sẻ một chút về hành trình của mình
Đó là bởi vì sâu trong lòng, mình luôn cảm thấy hành trình của mình giống như câu chuyện của loài hoa Mẫu Đơn và Bách Hợp.
Mình bắt đầu với công việc giáo dục đặc biệt tại một trung tâm. Sau đó dịch xảy đến, mình thất nghiệp, lại có vài chuyển không hay xảy ra, mình quyết định nghỉ trung tâm xây dựng một hướng đi hoàn toàn mới, đó là chuyển sang dạy tự do. Thời điểm mình chọn dạy tự do (tại nhà) là thời điểm hình thức dạy này còn khá mới mẻ. Thông thường, việc dạy can thiệp sẽ diễn ra tại trung tâm hoặc trường, vì các em nhỏ cần có biện pháp can thiệp riêng biệt. Can thiệp ở nhà, nếu chưa vững tay, sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Mình đã gặp rất nhiều khó khăn nhưng may mắn đã vượt qua. Phải đến gần đây, gia sư kèm giáo dục đặc biệt mới phát triển mạnh mẽ.
Mình nói đùa đó, nhưng cũng là thật. Khi mới bắt đầu, mình không nghĩ hành trình làm freelancer lại nhiều thách thức đến vậy. Việc làm song song hai nghề (mỗi nghề đều yêu cầu liên tục học hỏi, trau dồi chuyên môn) khiến tâm trí mình luôn trong trạng thái căng thẳng như dây đàn chờ thời khắc sẽ đứt dây. Mình lại có tính cầu toàn, mỗi khi cảm thấy mình chưa hoàn thành tốt công việc, mình trở nên rất nghiêm khắc với bản thân. Có những lúc, sự hà khắc đó khiến mình làm việc liên tục rồi bỏ bê bản thân, từ chuyện ăn uống đến sinh hoạt, nó khiến mình mắc chứng rối loạn ăn uống, rối loạn lo âu, rối loạn giấc ngủ. Đến bây giờ, mình vẫn thường xuyên bị mất ngủ.
Chắc hẳn bạn cũng đoán được, cảm giác thật khó chịu và mệt mỏi khi nhận ra tài năng của mình không phát triển nhanh như bản thân kỳ vọng. Nó giống như việc bạn muốn có khả năng chạy nhanh như thỏ để được thong dong hái hoa bắt bướm, nhưng lại nhận ra mình chỉ là một chú rùa nhỏ chậm chạp trên con đường rộng lớn mà cái đích thì còn xa tít tắm phía chân trời.
Mình hay nói đùa với một chị bạn, em thì không thấy mình giỏi, nhưng có một điều em thấy tự hào đó là em đã sống rất chăm chỉ. Và mình thực sự cảm thấy như vậy về bản thân cho đến thời điểm hiện tại.
Điều ý nghĩa trong hành trình này là mình từng bước học cách chấp nhận khả năng và sức lực của mình. Mình không còn ép bản thân phải đi nhanh nữa, cũng cho phép mình nghỉ ngơi nhiều hơn khi kiệt sức. Mình cũng học được cách bao dung hơn với chính mình khi nhìn về những lỗi lầm đã gây ra cho bản thân và người khác. Mình cũng cảm thấy vô cùng biết ơn và hạnh phúc. Mình chọn biết ơn cả niềm vui lẫn thử thách trên hành trình đã qua, vì không có thử thách sẽ không có mình của ngày hôm nay. Hiện tại, mình vẫn đang chuẩn bị mình “thật kỹ” cho hành trình phía trước.
Mỗi lúc bạn cảm thấy bất lực hay yếu lòng, hãy nhớ về câu chuyện của loài hoa Mẫu Đơn, cây Bách Hợp, hay những người đã phải âm thầm rèn luyện trong 5 năm, 10 năm, hay 20 năm để nở ra những bông hoa đầu tiên. Như vậy, bạn không còn cảm thấy cô đơn và lạc lõng trên hành trình rộng lớn.
Thêm một điều quan trọng, chắc bạn nghe đến mòn tai, nhưng mình vẫn muốn viết lại, đó là đừng cố gắng trở thành ai khác, ngoại trừ phiên bản tốt hơn của chính mình.
Cuối cùng, bài học mà mình đã luôn chọn để nhắc nhở bản thân, giờ đây muốn chia sẻ với bạn: Là dù bất cứ khó khăn nào xảy đến, hãy dành cho mình thật nhiều sự kiên nhẫn, uốn nắn bản thân với tâm thế từ bi và dịu dàng nhất. Hãy nhớ, mỗi người sẽ có thời điểm nở hoa riêng, vì vậy đừng nôn nóng khi thấy loài hoa khác đã khoe hoa khoe sắc.
Chiến thắng chính mình là chiến thắng vinh quang nhất. Vì vậy, bạn chỉ cần chiến thắng chính bạn thôi, nếu không phải là ngày hôm qua thì hãy chọn chiến thắng chính bạn bằng tháng, bằng năm, thậm chí nhiều năm. Đó luôn là một chiến thắng vẻ vang. Và hãy nhớ dành thật nhiều sự kiên nhẫn và luôn khen ngợi bản thân dù đó là những thành tích nhỏ bé, như vậy bạn sẽ thấy hạnh phúc hơn trên hành trình hoàn thiện bản thân.
– Tiểu Hy –