Ghost cat Anzu – Nơi chúng ta thuộc về
Rất nhiều người khi đến thành phố cũng chỉ mong muốn tìm cho bản thân một công việc có thu nhập ổn định hay một môi trường giáo dục phù hợp đối với những đứa trẻ của họ. Nhưng ngoài những điều ấy ra thì Hà Nội chẳng khác gì hơn là một con quái thú sẵn sàng nuốt chửng lấy những suy nghĩ tích cực của mỗi chúng ta vào ban ngày và hằng đêm lại thải ra đầy những hơi thở của tiêu cực.
Đó là tình yêu, một thứ thuốc thần kỳ giúp cả 2 người yêu nhau có thể nương tựa và bước tiếp trên chặng đường mà chẳng lấy đích đến
Và…
Quê Hương của bạn…
Ghost Cat Anzu, thật khôi hài khi nói đó không phải một bộ phim sẽ giúp bạn suy ngẫm nhiều hơn về cuộc đời hay về bản thân mình sẽ ra sao trong chặng đường dài sắp tới . Đó chỉ là một trạm dừng chân, một thế giới màu nhiệm thu nhỏ gợi nhắc về quê hương giữa lòng thành phố rộng lớn này
Với Shin chan thì mọi người sẽ luôn nhớ đến cậu là một tên nhóc siêu quậy với chiếc mông thương hiệu của cậu
Bởi đó khi xem hai trong số những bộ phim của nhà Shin-Ei chúng ta vẫn thường hay xếp chúng vào giờ ăn cơm của mình một phần để khiến bữa cơm trở nên sinh động phần khác giúp ta quên đi những thực tại khắc nghiệt ngoài kia. Khi bản thân vẫn có thể hòa mình vào thế giới tuổi thơ bé nhỏ ấy
Sao chúng ta không thưởng thức bộ phim Bakeneko Anzu chan giống như bao bộ Shin và Doraemon bạn vẫn hay xem nhỉ ?
Nói sơ qua về cốt truyện thì Ghost Cat Anzu là câu chuyện của Karin 11 tuổi bất đắc dĩ phải trở về quê nội của cô. Ở đó cô bắt gặp chú mèo Anzu, một bakeneko. Vì vài chuyện ngoài ý muốn mà bố của cô đã để cô ở lại đây với trụ trì của ngôi chùa nơi bố cô lớn lên và ông đã nhờ Anzu trông nom Karin trong khoảng thời gian cô ở nhờ nơi này.
Nếu một đứa trẻ bình thường khi nhìn thấy một sinh vật kỳ lạ như Anzu. Chúng sẽ có hai mạch cảm xúc rõ ràng như Hoảng Sợ hay Thích Thú. Nhưng khi người xem bắt gặp hình ảnh cô bé người xem chỉ thấy cô đứng thần người ra. Điều này được so sánh rõ hơn đối với 2 đứa trẻ trong vùng quê đã tôn Anzu lên làm đại ca, dù chẳng biết gì quá nhiều với con mèo giữ đền kì lạ và biết đi bằng 2 chân ấy, chúng vẫn cảm thấy ngạc nhiên ngay khi nhìn thấy Anzu ở trong tiệm sách coi cọp. Còn với Karin cô chỉ thoáng ngạc nhiên với Anzu, rồi đưa ra ánh nhìn soi xét với Anzu cùng một tông giọng khó chịu
Đối với người xuất phát từ nông thôn như 2 đứa trẻ trong vùng thì một góc của thế giới ngoài kia cũng đủ làm choáng ngợp chúng.
Sự phân hóa môi trường còn được khắc họa rõ hơn trong khoảng thời gian Karin đi lên phố. Ban đầu bản thân tôi đã nghĩ rằng có thể chỉ có Karin mới là một cá thể khác biệt giữa biển người thành thị ngoài kia.
Những suy nghĩ trong tôi đã vụn vỡ, bản thân tôi khi xem phim cũng chẳng hề để ý đến chi tiết nhỏ bé này, phải đến khi về nhà suy ngẫm lại một hồi tôi mới nhận ra rằng người lớn ở thành phố ấy cũng chẳng quan tâm Anzu là ai. Dù với ngoại hình kỳ quái của chú mèo ( gọi là chú vì Anzu đã 37 tuổi rồi ). Thậm chí người bạn tưởng như sẽ đồng cảm với những sẻ chia của Karin cũng tỏ ra hờ hững với cô.
“The world full of scary Beast” Josee Grandmother
Tôi biết bản thân tôi không có quyền nói câu đó, vì chính tôi cũng từng là con mồi và cũng trở thành kẻ đi săn như những kẻ ngoài kia. Nhưng chẳng phải để một đứa trẻ như Karin trưởng thành như chúng ta là tội ác hay sao
Thà rằng chẳng như khi dùng đồng tiền để thết đãi bạn bè, hay vốn dĩ trở thành phương tiện mà nó vốn là để buôn bán. Nhưng đặt nó thành một thứ thiết yếu, được xếp trên cả tình cảm gia đình thì thực sự là đồng tiền đã đi quá xa so với giới hạn cho phép của nó rồi.
Và…” Con còn thiếu tiền nữa”
Các Youkai hiểu, ông nội của Karin cũng hiểu nhưng Karin thì chưa. Dù cô bé có ngoan cố tỏ ra mình thật khôn ngoan, trưởng thành hơn trong mắt của người lớn nhưng cô vẫn là trẻ con vẫn chưa thể hiểu được gánh nặng của đồng tiền đối với con người và người lớn như nào.
Nhưng ở nửa sau của câu chuyện khi Karin không thể tìm thấy người bố, đồng thời cũng không thể đi vào căn nhà nguyện chứa cho cốt của bà. Rủi càng thêm xui. Karin được đón một vị khách không mời. Thần Nghèo,
Nhưng khác ở chỗ lần này cả Anzu và Karin đều thỏa hiệp với thần nghèo để được gặp mẹ của mình nhưng đổi lại Thần Nghèo sẽ ám lên người của cô bé.
Âm tào địa phủ
Theo bạn nghĩ thế giới âm tào địa phủ trông như thế nào ?
Cũng có thể vì yếu tố trẻ con nên chúng ta chỉ thấy được những hình bóng của những kẻ bị trừng phạt bị thiêu cháy trong bỏng rát và biển lửa. Nhưng tóm cái váy lại việc cài cắm yếu tố công sở trong thế giới địa phủ như thế cũng khơi gợi cho chúng ta nhiều điều để suy ngẫm
Vì thế giới của người lớn là thế giới của công việc, đi làm và vô vàn trách nhiệm. Những đứa trẻ một khi từ bỏ thân xác trẻ thơ, khoác trên mình lớp da của người lớn thì sẽ chẳng còn con đường để quay lại được nữa
“Ở dưới này khái niệm về thời gian gần như không tồn tại” – Mẹ Karin
Câu hỏi này được đưa ra đối với nhân vật konosuki trong 3 ngày hạnh phúc. Giả như nếu con người có thể đem bán những điều trên và quy đổi chúng ra thành tiền mặt thì liệu bạn có dám chứ. Chúng ta, mỗi khi còn là một đứa trẻ cũng từng nghĩ, cuộc sống của mỗi cá nhân đều quý giá, nội việc chúng ta đem bán chúng đi đã là một hành động ngu dại.
Vì thế nên…, hãy chạy đi. Nghe theo bản thân, lắng nghe lấy những lời ương ngạnh của phần trẻ con bên trong bạn và hãy chạy đi.
Miễn sau tất thảy bạn quay lại và gánh vác lấy những phần mà bản thân đã bỏ ngỏ lúc rời đi.
Nếu như nhà Ghibli có Totoro là người đã mang đến chị em Mei và May những niềm vui nhỏ bé ở làng quê, đồng thời cũng giúp cho mong muốn gặp mẹ của hai chị em thành hiện thực là được gặp mẹ của mình
Với Karin, Anzu đã giúp cô bé được bớt đi phần gánh nặng của một đứa trẻ đang cố gắng trưởng thành sớm hơn so với trước tuổi của mình
“chúng ta sẽ đi đến cuối chân trời”
Karin tin vào điều cậu bé, tin rằng ở nơi thành phố là nơi cô thuộc về, ngoại trừ bố cậu ra thì cậu bé ấy chính là mỏ leo niềm tin duy nhất vẫn còn giúp cô trụ được đến giờ. Nhưng câu trả lời như chúng ta đã biết vốn là Không
Anzu đã kéo lấy tay cô và nhận lấy trách nhiệm thực hiện lời hứa có phần ngốc nghếch kia. Có lẽ bố của Karin cũng từng hứa với mẹ cô bé như vậy. Khi cảnh quay được cắt qua gương mặt có phần rạng ngời và hạnh phúc của mẹ Karin.
Như các Youkai khi nghe câu chuyện của Karin đã khóc và đến bảo vệ cô khi thời khắc quan trọng ấy đến
Mẹ cô cũng gánh lấy phần trách nhiệm phần mình và bảo vệ lấy đứa con bé bỏng của mình.
Dù tôi tin chắc cảnh chia ly của 2 người mẹ con có phần ngớ ngẩn, nhưng tôi cảm thấy vui vì những điều ngớ ngẩn đó,cái việc trồng cây chuối mà Karin tập và khi mẹ cô bé bước vào xe nhưng vẫn đi bằng hai tay của mình phần nào đó cũng làm nguôi ngoai đi sức nặng chia ly của 2 người. Và cả gánh nặng sắp tới mẹ cô sẽ phải chịu nữa.
Nếu chạy trốn khỏi lựa chọn duy nhất kia, điều đó cũng chẳng sao cả. Bạn có thể chạy, chạy đủ là được nhưng miễn khi bạn quay lại và đương đầu với nó thì mọi chuyện cũng sẽ ổn ở một mức cho phép.
Một nơi nào đó lý tưởng như địa điểm du lịch mà bạn đã lên kế hoạch từ lâu nhưng chưa có dịp để đi.
Trở về nhà thôi mọi người, dù có cảm giác đi xa đến đâu chúng ta cũng nên trở về với gia đình và mái ấm của mình.
Để hồi phục
Để hít lấy một ngụm không khí ấm cúng lớn của quê nhà rồi cùng đối mặt với khó khăn ngoài kia nào…
Bài viết này tệ vãi ò