Hành trình làm người lớn và tìm kiếm những niềm vui

Tháng năm 27, 2024

Hồi còn bé, tôi và đám bạn chơi với nhau vui lắm. Chúng tôi nghĩ ra đủ trò, nói với nhau đủ thứ mà chẳng quan trọng nó đúng hay sai, chỉ đơn giản là biết gì nói đấy. Đám bạn có cãi lại thì mình cũng gân cổ lên bảo vệ quan điểm, rồi có khi kết thúc chẳng ai chịu ai nhưng vẫn vui. Niềm vui ấy nó xuất phát từ một thứ rất tự nhiên: được tự do không ai phán xét. Bởi tôi còn trẻ con chưa ý thức được những gì mình nói, cũng chưa phải chịu trách nhiệm về những lời nói ấy. Tôi cũng không phải lo lắng những áp lực “cơm áo gạo tiền”, nên chẳng phải nể nang hay lo sợ những gì mình làm ảnh hưởng tới nguồn thu nhập sau này.
Thế rồi khi lớn dần lên, đặc biệt tới khi đi làm rồi thì tôi thấy bớt vui khi chơi với bạn. Câu cửa miệng thường là “tao bận đi làm” – không bởi tôi thì cũng bởi nó. Bận đi làm, bận kiếm tiền, bận chuyện gia đình… sự bận rộn ấy khiến người ta không còn thấy vui khi làm những điều của hồi còn thơ bé nữa. Chẳng phải những trò chơi, những câu nói ấy không còn làm tôi vui. Những lúc hiếm hoi được tụ tập nhậu nhẹt, chúng tôi vẫn vui vẻ nói chuyện một cách tự do, hay những lần cả hội đi du lịch cùng nhau vẫn vui lắm. Bởi những lúc ấy chúng tôi được gác lại mọi chuyện sau lưng, để tận hưởng sự tự do hiếm hoi ấy. Tất nhiên niềm vui của người lớn không được nhiều như trẻ con, bởi giờ đây tôi ý thức hơn về những gì mình nói. Tôi biết được sự ảnh hưởng ghê gớm của lời nói lên cảm xúc người khác, biết được đâu là đúng sai trong lý lẽ, trong những câu chuyện kể. Càng biết nhiều thì càng kiệm lời và càng khó cảm nhận niềm vui trong những câu chuyện. Nó không còn mới lạ, hấp dẫn nữa, không cho người ta cái cảm xúc bất ngờ, hồi hộp nữa. Những câu chuyện mới lạ như thế rất hiếm với người lớn.
Thay vì chờ đợi và lắng nghe, tôi lại có thêm sự hoài nghi với cái gọi là “kinh nghiệm và kiến thức” của mình. Nó dạy tôi hoài nghi mọi thứ, đừng tin tưởng quá vào điều gì. Nó ngăn tôi bước ra khỏi vùng an toàn để phiêu lưu với câu chuyện của người khác, với những trò chơi mới lạ mà người khác mời gọi. Nó khiến tôi chỉ có thể cảm nhận niềm vui khi tự mình khám phá ra một điều gì đó, tự mình chinh phục một thứ gì đó, hay tự mình kể lại câu chuyện của mình mà không cần ai khác lắng nghe nó.
Làm người lớn, tôi có những thú vui khác, những thú vui rất “người lớn” mà bọn trẻ con không sao hiểu được. Vui khi ngồi một mình uống cà phê. Vui khi dừng lại trước một cái cây và ngắm tán lá xào xạc. Vui khi nhìn thấy nụ cười của một người xa lạ. Vui khi nhận được tiền. Vui khi trả hết nợ. Vui khi tán tỉnh được một cô nàng. Vui khi bài viết của mình được nhiều người like… Well, thực ra thì không nhiều niềm vui đến thế đâu. Nó hiếm hoi lắm, có khi cả tháng mới có một niềm vui, mới có một lần thực sự mỉm cười.

Làm người lớn thì có gì vui? Khi mới bắt đầu làm người lớn tôi thực sự không thấy vui. Tôi chỉ muốn được mãi là trẻ thơ. Nhưng theo thời gian, ai cũng phải lớn lên. Cuộc sống có tính quy luật và ta không thể làm trái quy luật được. Người lớn hãy đi tìm niềm vui người lớn, để trẻ con được chơi những trò trẻ con. Người lớn đừng cố chơi những trò chơi của trẻ con, vì nó không còn vui nữa. Trẻ con cũng đừng vội tìm kiếm niềm vui của người lớn, vì chắc gì mình đã thấy vui như người ta bảo.
Vậy thì người lớn cần làm gì? Điều đầu tiên chắc là cần biết chấp nhận rằng mình đã lớn, đã đổi khác. Đừng nghĩ rằng sự thay đổi này là xấu, là mình không còn là chính mình của ngày xưa. Sự thay đổi ở đây là cả về tâm lý, sinh lý, năng lực, trách nhiệm. Nó bảo rằng ta phải làm khác đi, ta có những niềm vui khác, hãy sống đúng với tuổi của mình. Ngoài ra có một thứ mà chỉ người lớn mới cảm nhận được, đó là niềm vui khi thấy nụ cười của con trẻ. Người ta có thể hy sinh rất nhiều, một cách tự nguyện, chỉ để đổi lại sự tự do cho đứa trẻ, cho nó được ăn học tử tế, được vui chơi một cách hồn nhiên, để nó không phải sớm đi kiếm tiền, không phải đối mặt với những cám dỗ và cạm bẫy cuộc đời. Phải chăng đó là một điều đặc biệt mà chỉ người lớn mới làm được? Làm điều đó liệu bản thân họ có được niềm vui không? Làm một điều không vì bản thân mà vì người khác liệu có vui không? Những câu hỏi này, khi người ta lớn lên người ta sẽ phải tự tìm câu trả lời.
15/05/2024
duongAQ