Hãy cấp cho mình một “Giấy phép Tiêu cực”

Tháng chín 20, 2024

Một trải nghiệm không vui vẻ nhưng ai cũng từng trải qua

Năm 2021, tôi là sinh viên năm nhất và làm thêm tại một nhà hàng địa phương ở Đài Bắc. Tôi không thích đi làm vào ban đêm. Đóng cửa nhà hàng và rửa cả đống chén bát không bao giờ là một trải nghiệm dễ chịu.
Nhưng đêm đó, mọi thứ tồi tệ hơn bao giờ hết. Đó là đêm mà tôi đột nhiên muốn khóc và ngã quỵ trước hàng chục khách hàng đang đợi ở cửa.Tôi càng bực bội hơn khi nhận ra rằng mình không thích công việc này. Tại sao?
Vì điều đó khiến tôi cảm thấy như mình là một người vô ơn. Trong khi ngoài kia nhiều người thất nghiệp hoặc đang chật vật để kiếm sống, tôi nên cảm thấy may mắn vì có một công việc ổn định. Đó là cách tôi luôn tự động viên mình. Cũng là cách tôi nhắc nhở bản thân phải biết ơn. Tôi thực sự biết ơn, không chỉ giả vờ. Vậy nên, việc tôi có những cảm xúc tiêu cực đối với công việc đã trả học phí và chi phí sinh hoạt cho mình dường như là điều không thể chấp nhận.
Tuy nhiên, tôi chẳng thể làm gì khác. Lần này những lời động viên và an ủi trên không còn hiệu quả nữa. Tôi ghét những gì mình đang làm đến cực độ và không thể xóa bỏ cảm giác này. Sự giằng co giữa cảm xúc thật của mình và lý trí phán xét cùng với mong muốn kiểm soát cảm xúc đang khiến tôi phát điên.Tôi nghĩ mình không phải là người duy nhất phải đối mặt với việc bực bội với chính mình vì có những cảm xúc tiêu cực.Vậy làm thế nào để chúng ta khắc phục điều đó?

DON’T WORRY, BE GRUMPY

Tiêu đề của mục này cũng là tựa đề của một cuốn sách do Ajahn Brahm viết. Tôi chưa có cơ hội đọc nó, nhưng đã nghe một buổi nói chuyện cùng tên do ông trình bày tại Google. Trong đó, ông nói về cách không cố gắng cảm thấy tốt hơn sẽ khiến bạn cảm thấy tốt hơn.
Mọi người thường nói với chúng ta rằng: “Don’t worry, be happy.” Nếu không cảm thấy như vậy, chắc chắn có điều gì đó không đúng với ta, và ta bắt đầu cảm thấy tội lỗi. Tệ hơn nữa, chúng ta sẽ cố phủ nhận cảm xúc của bản thân. Nhưng nếu bạn đã xem bộ phim “Inside Out”, bạn sẽ hiểu rằng mọi cảm xúc đều quan trọng và cần được tôn trọng ngang nhau.

Các nhân vật trong bộ phim “Inside Out”, một bộ phim rất hay về tầm quan trọng của bất cứ cảm xúc nào, dù là tích cực như vui vẻ hay tiêu cực như buồn bã, lo âu, tức giận.
Khi bạn buồn bực, hãy thừa nhận: “Đúng, tôi đang buồn bực.” Bạn không cần phải cố gắng cảm thấy tốt hơn; cố gắng chống lại cảm xúc tự nhiên của mình chỉ làm bạn cảm thấy tệ hơn. Về cơ bản, chúng ta không thể kiểm soát cảm xúc của mình. Vì vậy, hãy cho phép bản thân buồn, giận dữ, v.v. trong khi vẫn giữ ý thức và quan sát tâm trí.
Đó cũng là lý do tại sao mọi người cần thực tập Chánh Niệm. Một tâm trí được huấn luyện để nhận biết sẽ phát hiện bất kỳ cảm xúc nào, dù là vi tế nhất. Và sau khi đã nhận ra và đặt tên cho một cảm xúc, hãy tiếp tục ở trong trạng thái nhận biết đó. Không cần phải phán xét, nắm giữ hay phủ nhận.

Cảm xúc là để cảm nhận, không phải để phủ nhận.

Đêm đó, tôi đã về nhà và ghi lại những gì mình đang cảm thấy.
“Ừ thì tôi không vui vẻ nổi khi làm việc, tôi chán nản và ghét bỏ nó ở một số thời điểm. Tôi không việc gì phải cảm thấy tội lỗi với những suy nghĩ và cảm giác này. Đúng là công việc của ta đem đến cho ta điều ta cần, nhưng những mệt mỏi đi kèm với nó đều là thật. Không phải ta làm quá lên mà điều này là thực tế cuộc sống. Bất cứ một công việc nào cũng mang bên mình những áp lực và khó khăn đặc thù. Và bạn muốn kiếm tiền thì bạn cũng phải trả giá. Không có bữa ăn nào là miễn phí. Tại sao phải phủ nhận hiện thực này, nếu tôi không chịu thừa nhận những điều tiêu cực của một thứ thì tôi cũng vừa gạt phăng đi hàng tá điều tốt đẹp nó mang đến, chẳng phải sao? Tôi nhận ra mình vừa có thể có những cảm xúc chẳng mấy tốt lành này nhưng cũng vừa không xem thường những gì mình được trao tặng.”
Tôi đã bình tĩnh lại sau khi viết ra những dòng trên.
Không có gì sai khi muốn cảm thấy tốt hơn, hoặc không muốn có những cảm xúc tiêu cực. Tất cả là vì muốn hoàn thiện chính mình mà thôi. Nhưng đôi khi, thành thật thừa nhận rằng bạn mệt mỏi hay thậm chí muốn từ bỏ lại là lựa chọn tốt hơn.
Bạn không yếu đuối nếu cảm thấy như vậy, ngược lại, bạn dũng cảm và mạnh mẽ. Mọi người đều có cái tôi và lòng kiêu hãnh của mình, nhưng có bao nhiêu người đủ can đảm để thừa nhận thất bại và buông bỏ?
Chúng ta cần học cách thừa nhận cảm xúc của mình trước khi bị hủy hoại từ bên trong.