Không thể làm được…
Tháng chín 29, 2024
“Em không làm được”
Đôi khi thừa nhận bản thân mình không giỏi và không làm được lại là một cách đối diện trực tiếp với vấn đề. Không chỉ tôi, mà tin chắc rằng cũng có nhiều người khi chưa hiểu bản thân, họ mù quáng làm tất thảy mọi thứ mà không áng chừng nguồn tài nguyên của mình. Tài nguyên ở đây có thể là: Thời gian, sức lực, trí tuệ, tiền bạc,… Tôi cũng vậy. Thứ tôi có là sức trẻ và một sự ảo tưởng hão huyền rằng bản thân có thể ba đầu sáu tay ôm hết mọi việc. Để rồi nguồn gốc của những cơn trầm cảm nhẹ cứ vậy kéo dài đằng đẵng mấy tháng trời.
Khi cái cố nối tiếp cái cố, nó trải dài từ trái qua phải, bắt tôi liên tục hoạt động, đầu óc không ngừng quay cuồng. Đẩy bản thân lên một chiếc vòng xoay bất tận, giống lũ hamster bị ép lên chạy vòng vòng mà không biết bao giờ chủ nó cho nghỉ. Tôi cũng vậy.
Mỗi ngày, tôi liên tục cố cho một mục tiêu viễn vông, 16 tiếng không ngừng nghỉ và phút cuối trước khi ngủ, tôi khóc mà không hiểu vì sao. Tôi nhận ra mình không thể sống nổi nếu cứ tiếp tục như vậy. Tôi vùng vẫy, tìm cách thoát ra chiếc vòng vô tận do tự mình tròng vào đầu.
Em không đủ khả năng, em không làm được.
Chí mạng cho những ai từng kì vọng, từng đặt niềm tin ở một đứa “full stack”, gì – cũng – biết như tôi. Tôi hiểu lời từ chối này phần nào khiến bản thân trở nên hèn nhát trước khó khăn, nhưng chi bằng thành thật, thì đã không có quá nhiều đổ vỡ diễn ra trên chặng đường tôi trưởng thành.
Mỗi bước đi là sự tự tin, pha lẫn chút kiêu ngạo của kẻ non nớt mới vào đời. Ngông nghênh vểnh mặt nhìn mọi thứ và háo thắng là bước đà để tôi ngày một thêm chủ quan. Và khi chiếc hố sâu thất bại ngay trước mắt, tôi lao xuống với không chút phòng bị.
Vết thương ngoài cơ thể sẽ không thể đau bằng vết trầy trên lòng tự tôn, nhất là với một đứa sống sĩ, như tôi. Theo đà của một kẻ thua bạc, tôi lại đánh cược. Tôi liên tiếp cược vào ván cờ không thể thắng với hi vọng sẽ gỡ hoà. Nhưng đúng đời. Tôi bỏ tất cả của mình vào ván cuối, tất tay khi bản thân chẳng còn gì ngoài sự sĩ diện.
“Hết game”
Tôi thua, như một lẽ thường tình, như một kết cục đã định trước và không thể xoay chuyển. Tôi bàng hoàng với vô vàn lý do không thể giải thích. Và điều đau đớn hơn, tôi phải chấp nhận rằng mình đã thất bại, thất bại trong chính cuộc chơi do mình tạo ra, thất bại trước thử thách muốn chứng tỏ bản thân trước người đời.
“Tôi là kẻ thua bạc”
Tôi mất tất, trắng tay, rỗng túi với cơ thể hao mòn. Ra là, không phải chỉ có nghiện cơ bạc, ma tuý mới đẩy người ta đến nông nỗi này. Sự nông nổi nhất thời, mù quáng đi không quan sát, bỏ quên thực tại của chính mình, của cái tuổi hai mươi đầy chông chênh đã đẩy tôi vào chiếc hố thất bại sâu hoắm, mang tên “tự ti”.
Tôi không chắc bao giờ mình mới vực lại được, mới thoát khỏi miệng hố xa tít tắp kia để sống như bình thường. Nhưng tôi cảm được rằng, cơn cuồng phong đã qua rồi. Và tôi chỉ phải dọn dẹp đống tàn dư, do chính mình tạo ra mà thôi.