Lần thật sự rời đi, tiếng cửa đóng rất nhẹ…

Lần thật sự rời đi, tiếng cửa đóng rất nhẹ…

Trên chiếc bàn gỗ quen thuộc, giữa những âm thanh lách cách của bàn phím và những cú click chuột dồn dập, có 1 cậu bé ngồi đó, ánh mắt chăm chú dán vào màn hình máy tính, nơi một loạt các tab trình duyệt chồng chéo lên nhau như phản chiếu dòng suy nghĩ đang cuồn cuộn trong đầu. Như một cỗ máy cũ kỹ, cậu miệt mài làm việc, từ sáng đến trưa, từ chiều đến khi màn đêm buông xuống. Đó cũng là lúc cỗ máy ấy mệt nhoài, tạm nghỉ để rồi lặng lẽ ngừng hoạt động. Cậu bước ra ban công, chống cằm nhìn vào khoảng trời đen kịt, ánh mắt trống rỗng như chính viễn cảnh tương lai mơ hồ của mình. Những ngày gần đây, cuộc sống trôi qua như một dải màu xám buồn tẻ, nơi mà những kỳ vọng, ước mơ, hoài bão từng cháy bỏng giờ đây dường như chỉ còn là những hình bóng mờ nhạt, mỗi lúc một xa khỏi tầm với. Cậu thừa biết cuộc sống hiện tại không phải là thứ mà cậu mong muốn, đắm chìm trong những trách nhiệm và áp lực xung quanh, cậu đã quên mất việc phải lắng nghe trái tim của mình.

“Khi không còn thấy ánh sáng ở cuối con đường, có lẽ đã đến lúc ta nên đổi hướng…”

“Những người quyết định rời đi, đều đã đứng rất lâu trong gió…”

“There’s always light at the end of the tunnel.”

Related Posts

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *