Lebenslangerschicksalsschatz – kho báu số phận định mệnh của cuộc đời mình liệu là?
Mục 7. Relationship trong DENSYS, Plan en France. tạm dịch là kế hoạch tại nước Pháp của mình viết trong Notion.
Call my parents, grandparents, my aunt, sister and brother once per week
Legenslangerschicksalsschatz – kho báu số phận định mệnh của cuộc đời mình liệu là?
Mình cũng vậy, mình cũng có nét giống Ted, khờ khạo và nerdy. Cụm từ nerdy lần đầu mình biết từ một bạn mình crush, cách đây khá lâu, khoảng 3 năm. Mình gặp bạn ý một số lần ở giải chạy Decathlon. Một thời gian sau, mình có gặp lại và chủ động bắt chuyện. Hai đứa nói chuyện luyên thuyên được một xíu, thì mình bắt đầu kể chuyện Tam Quốc phân tranh, khoa học kỹ thuật, đủ chuyện trên trời dưới biển. Mình hay mở đầu câu bằng “cậu có biết…”.
Cậu có biết ba người nhẫn nhất trong lịch sử Trung Quốc với tớ là ai không? Bạn ý nhìn mình rồi bảo là không rồi, sao tớ biết được.
Người thứ hai với tớ đó là Đặng Tiểu Bình, ông này cũng chịu khổ và bị chèn ép nhiều dưới thời Mao Trạch Đông lắm. Thím tớ trước có kể chuyện là hồi đó cách mạng văn hoá, Đặng Tiểu Bình kiểu đi theo tư tưởng mới, xong bị chèn ép, con ông ý thì bị sỉ nhục ở trường xong bị bức hại, bị đẩy khỏi lầu và bị tàn tật vĩnh viễn. Ông ý vẫn nhịn và sau khi có lại quyền lực thì cải tổ lại Trung Quốc, và đứa Trung Quốc đến thời kỳ phát triển mới.
—
Viết đến dòng này, thì mình cười. Tại sao mình ngày xưa lại ngố như thế nhỉ.
Và mình vẫn tiên tri hụt, không đúng lần nào. Đến hết năm đó mình không gặp lại bạn ý ở công viên, cho đến khi mãi mình mò lại vào nick facebook bạn ý, bạn đã ở Nauy du học. Sau đó, mình mới thôi hi vọng là sẽ gặp lại bạn ý ở công viên gần nhà.
Và bài viết này, có vẻ nó có lẽ sẽ không đi đến đâu. Do Hiện tại nó cũng đang lủng củng quá @@
Chuyện thất tình có lẽ mình không nên kể, nên chôn chặt nó ở đây thì hơn.
—
Tớ sẽ mời một người đang trong một mối quan hệ.
—
Hay đi dạo Paris hoa lệ, cùng nhau nghe bài Si Tu Vois Ma Mère trong phim Midnight in Paris. Cùng nhau check in, tìm hiểu lịch sử của các địa điểm mà có trong phim. Một lý do mình chưa đến Paris, mặc dù cách đó khoảng 1 tiếng rưỡi đi tàu TGV, đó là mình chưa sẵn sàng. Phần vì không có Crush hay the one để đi cùng, phần cũng vì tiếng Pháp mình chưa đủ tốt, lịch sử Paris nói riêng và Pháp nói chung mình chưa nắm được nhiều để đến đó. Mình muốn thăm điện Invalides, nơi đặt mộ của hoàng đế Napoleon, La tour Eiffel, L’arc de Triomphe ( Khải Hoàn Môn ) hay Musée du Louvre,… Vậy nên, mình cần phải lên plan thật tỉ mỉ để có khoảng thời gian đẹp ở đó.
—
Okay kể đi.
Không biết, trà chỉ có ngọt, chua và thanh. Làm gì có mặn bao giờ.
—-
Mình thú thực không thích những câu chuyện vô tri hay drama tình ái, gossip. Nhưng có lẽ… đôi khi sự vô tri đó là sự gắn kết mọi người, làm mọi người nói chuyện cởi mở và thoải mái hơn. Những câu hỏi thăm, những câu chuyện trà đá vỉa hè, kiểu kiểu như vậy. Đâu phải cuộc sống lúc nào cũng là một vài ông, ngồi uống một vài chén trà, kể chuyện thế giới và chính trị đâu nhỉ.
Mình cũng thích một bạn gái có thể cùng mình hát hò, hoặc chơi một loại nhạc cụ nào đó nữa. Vì muốn chơi bài La vie en Rose, bắt chước phân cảnh mà Tracy đánh đàn trong How I met your mother, mình đã tự học Ukulele. Và giờ, sau một năm replay, nghe đi nghe lại bài L’amour les baguettes Paris ( Tình yêu, bánh mì và Paris) của chị Stella Jang quá nhiều, mình đang học Piano từ căn bản để chơi bài này.
Mình còn mơ mộng là…Mình cùng the one có thể nhảy bài đó trong ngày đặc biệt của hai đứa.
Có vẻ là mơ mộng quá nhỉ. Đôi khi mình tự hỏi là có người như thế trên đời này giống ý mình thích không, hay mình chỉ đang yêu bản thân mình và muốn the one của mình cũng sẽ như vậy.
Phải chăng chỉ là một giấc mộng viển vông?
Je ne sais pas. Je ne comprends pas.
Bản thân mình cũng có nhiều khuyết điểm hoặc có thể nói là một vài tính xấu. Mình có biết mà chưa sửa, nhiều lần mình đã mắc sai lầm vì nó. Nhưng sau chuyện ở Estonia, mình sẽ quyết tâm sửa dần dần. Và học cách yêu bản thân mình hơn và học cách bày tỏ bản thân với người khác.
“Đôi khi số phận như một cơn bão cát nhỏ cứ xoay chiều đổi hướng liên tục. mày đổi hướng nhưng cơn bão đuổi theo. Cứ thế quay tới quay lui, mày diễn đến cùng cái trò ấy như một điệu nhảy báo điềm gở với cái chết dữ ngay trước bình minh. Tại sao? Vì cơn bão ấy không phải một cái gì từ xa thổi tới, một cái gì không liên quan tới mày. Cơn bão ấy là mày. Một cái gì bên trong mày. Cho nên tất cả những gì mày có thể làm là cam chịu nó, bước thẳng vào trong cơn bão, nhắm mắt lại và bịt chặt tai để cát khỏi lọt vào và từng bước một đi xuyên qua nó.
Và khi cơn bão đã chấm dứt mày sẽ không nhớ mình đã làm thế nào mà vượt qua được nó, làm thế nào mà mình đã sống sót. Thậm chí mày cũng sẽ không biết chắc là cơn bão đã thực sự chấm dứt hay chưa nữa. Nhưng điều này thì chắc chắn. Khi mày ra khỏi cơn bão mày sẽ không còn là con người đã dấn bước vào nó. Ý nghĩa của cơn bão là như thế đó.”
Mỗi lần đến một đất nước mới, nếu thành phố gần biển, mình luôn cố gắng dậy thật sớm để ra bãi biển. Mình muốn tìm xem liệu nơi đó có phải là “the shore” trong cuốn tiểu thuyết Kafka on the Shore không. Nhưng cho đến bây giờ, mình vẫn chưa tìm thấy. Tuy vậy, mỗi bãi biển mình từng dừng chân đều mang lại cảm giác dễ chịu lạ kỳ – đầu óc thư thái, trống rỗng, như thể chỉ còn lại mình và tiếng sóng, đôi khi xen lẫn tiếng gọi của những chú chim hải âu.