Mùa hè Hà Nội

Tháng năm 30, 2024

Với chiếc chân đã lành lặn, tôi liền quay lại thói quen đi bộ của mình, mỗi ngày tôi đều cố gắng dành một phần thời gian bận rộn để tự thưởng cho bản thân 1 tiếng không có điện thoại, tập trung vào bài nhạc mình yêu thích và đi bộ trong công viên.
Cái nóng nực oi bức của Hà Nội là một thứ gì đó khiến tôi luôn sợ hãi, tôi luôn yêu thích mùa đông, nhưng tự nhiên đi dạo trong công viên là khoảng thời gian tôi dành để chiêm nghiệm nhiều nhất về cuộc sống xung quanh tôi vận hành như thế nào.
Tôi rảo bước trong công viên, hoa phượng, hoa bằng lăng đã ngập tràn khắp công viên, sắc đỏ và sắc tím đan xen với nhau giữa nền trời xanh hiền hoà, tạo ra một cảm giác rất sảng khoái.
Tôi thường bắt đầu thói quen này vào 4h-5h chiều, thời gian này nắng thường bớt gắt, vé gửi xe cũng rẻ hơn sau 6h. Ra công viên tôi quan sát được muôn vàn vóc dáng con người, người già, người trẻ, trẻ con, người quá cân, người quá gầy đạp xe xung quanh, những chú chó nằm ềnh trên bãi cỏ, mọi thứ trông đều dễ chịu.
Nhưng chiếc áo đẫm mồ hôi của người đi bộ, chạy bộ tập thể dục, rồi quần áo màu sắc hay chiếc lưng trần sáu múi của các anh Tây cuồn cuộn, điều đó tạo cho tôi một sức hấp dẫn khó tả khiến tôi thỉnh thoảng phải wow lên.
Làn da rám nắng bóng bẩy rảo bước qua nhanh, tôi cảm thấy hình ảnh đó khiến tôi được thay đổi về góc nhìn cuộc sống. 
Nhưng ngược lại thì tuyến mồ hôi của nhiều người phát tác, điều đó cũng khiến cho cái hè thêm ỏi ả nóng bức. Hôm nay tôi dành thời gian quan sát sâu hơn mọi thứ xung quanh vận hành, từ chú bảo vệ niềm nở luôn nở nụ cười nhớ tôi gửi xe mà không cần phải lấy vé. 
Hay bình nước được người đi bộ cầm theo để xoá tan đi cái khát của mùa hè, mọi thứ khiến tôi bỗng nhiên cảm thấy mùa hè thật long lanh và không đáng ghét như tôi tưởng.

Sự ghét mùa hè của tôi bắt đầu từ cấp 2, khi làn da mỏng của tôi có vài nốt tàn nhang, nên tôi rất sợ nắng, tôi luôn có nhận thức bảo vệ làn da từ tuổi rất sớm, vì tôi luôn mình thật chỉn chu và hoàn hảo, ít ra về gương mặt và ngoại hình.
Tôi đang trong giai đoạn tăng cân lớn nhất của cuộc đời, con số đã giảm xuống 2 cân là 70kg, tôi chưa kết hôn hay có gia đình, nhưng một phần vì lối sống lạm dụng đồ ăn là niềm vui tạm thời và sự kết hợp của thuốc chống trầm cảm, nhìn cơ thể đó nhiều khi tôi không hài lòng. Nhưng tại số cân này tôi lại toát ra vẻ tự tin và cuốn hút hơn hẳn so với tôi của hồi trước. Điều này được chứng minh bằng việc các anh Be tôi book chở tôi đi đều cố gắng nhìn ngó gương mặt tôi, thân thiện nói chuyện, hay cũng có nhiều người để ý đến tôi hơn thông thường.
Tôi luôn muốn cơ thể mình săn chắc và ít nhất có sự vận động cơ bản để giúp tôi trau dồi hơn về thể lực, tôi cũng ưa thích các hoạt động ngoài trời như đi bơi, chèo thuyền kayak, chơi cầu lông, và đi bộ, tôi ghét các hoạt động mà chỉ lặp đi lặp lại nhàm chán như tập gym. 
Nhìn mặt hồ lóng lánh ánh nắng của tia nắng hè xế chiều soi rọi, những bóng người ngồi trước mặt hồ trầm ngâm về cuộc sống, điều đó khiến tôi thấy rằng ai ai cũng nên dành một thời gian tĩnh lặng thực sự chỉ có mình đối mặt với mình. 
Nên đi bộ luôn là hoạt động solo mà tôi luôn thích. Mặc dù hôm nay tôi đi làm từ 10h sáng đến 11h đêm mới hết việc. Nhưng tôi vẫn cố gắng len lỏi trong đó 1 tiếng để thoát ra guồng quay bận rộn, tập trung vào chính mình với cây cỏ thiên nhiên và bầu không khí oi bức.
Nhìn mặt hồ khiến tôi chỉ muốn nhảy xuống đó và bơi lội xung quanh. Cảm giác cơ thể mồ hôi nhễ nhãi khiến tôi cảm giác được giải phóng rất nhiều dopamine. 
Thiên nhiên luôn là một phần năng lượng tôi muốn hấp thụ cho đầu óc không lành mạnh của tôi, khoảng thời gian đó tôi không thấy nó là một sức ép phải hoàn thiện bản thân, tôi chỉ từ từ rảo bước và cảm nhận bước chân của mình. Tôi thấy mình rất phù hợp với công việc thiền hành.
Mùa hè Hà Nội thực sự không dễ chịu vì bị ảnh hưởng bởi làn gió Lào, nhưng không hiểu sao tôi dần yêu hơn mùa hè, vì nó cũng là mùa mọi thứ rực rỡ và cháy nhất. Y như mái tóc tím của tôi hiện tại.
Hôm nay tôi cũng chỉ muốn lưu giữ lại vài mảnh ghép nhỏ nhặt của mùa hè, và khi tôi ngừng chắp bút thì đầu óc tôi lại thả trôi vào công việc, vào việc phải nghĩ ra ý tưởng để giúp khách hàng của tôi phát triển doanh nghiệp của họ.
Sự chữa lành tôi cảm nhận rõ nhất là mình chăm chút cơ thể từ ngoài vào trong, từ thực phẩm hay những gì mình tiêu thụ trên mạng xã hội, mọi thứ đều cần đào thải như dòng chảy của cơ thể có thể tự phục hồi và chữa lành hiệu nghiệm nhờ nhận thức của bản thân.
Tôi hi vọng ngoài việc đột ngột ra khỏi phòng điều hoà mát lịm thay thế bằng 1 tiếng tận hưởng thiên nhiên bên ngoài sẽ giúp cho bạn đọc của tôi cảm thấy sáng khoái!