NĂM NHẤT BỊ ĐÁNH VỖ MẶT

Tháng bảy 14, 2024

Lưu ý: bài viết là cảm nhận của cá nhân mình, nên có thể sẽ giống với một vài người và khác với những người còn lại.
Bước vào ngôi trường… à không… phải là Đại học Bách khoa Hà Nội, tôi cảm thấy cũng chẳng khác gì cấp ba lắm vì 2 trường cũng ngay cạnh nhau :)) Tôi khá tự tin và cũng rất háo hức do trong quá khứ cũng có một vài thành tích nhất định. Và ngay lập tức, tôi đã bị đánh vỗ mặt.
Và tôi sẽ kể lại cho bạn nghe về năm đầu tiên của tôi, và cả cơn khủng hoảng của tôi nữa.

1. Môi trường

Đại học là một môi trường hoàn toàn khác lạ. Các giáo viên không quan tâm bạn học như nào nữa, bạn hoàn toàn có thể trốn học mà không gặp vấn đề gì (trừ khi điểm danh), bạn được tự do lựa chọn mình sẽ học cái gì và không học cái gì. Nhìn xung quanh, người thì hòa đồng, năng nổ tham gia cả tỷ hoạt động ngoại khóa, người thì thông minh, tài năng thành tích chất cả đống. Tuy nhiên, trong môi trường tưởng chừng tự do và đầy cơ hội ấy cũng có những người như tôi, những người bị khủng hoảng.

2. Chiến lược

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng
Bước vào một môi trường rộng lớn như vậy mà không có kế hoạch rõ ràng thì chẳng khác nào … cả. Ta sẽ rất dễ bị cuốn trôi các vòng xoáy của trì hoãn, chơi bời hoặc thậm chí là việc học quá nhiều nhưng không đi đến đâu. Một chiến lược tối ưu là một chiến phù hợp. Áp dụng triết lý đấy, tôi biết điều đầu tiên là mình phải HIỂU bản thân mình đã (tất nhiên là giờ tôi vẫn chưa làm được). Tôi cũng chuẩn bị trước tinh thần rằng năm nhất sẽ là một năm để thử nghiệm các phương pháp học khác nhau và tối ưu cho chính bản thân mình (tất nhiên là fail hết nên giờ mới khủng hoảng thế này đây :)) )

3. Thi

Mặc dù lúc học thì cũng khá nhẹ nhàng, nhưng lúc thi thì khó dã mannnn !@#!@#. Có thể nói mỗi một lần thi trên đại học (môn nào cũng vậy, giữa kỳ hay cuối kỳ cũng vậy) đều nhắc tôi lại về khoảng thời gian ôn thi THPT, thậm chí còn áp lực hơn :)). Mặc dù đã thích nghi khá tốt để chống đỡ FAMI nhưng SOICT đã đấm tôi 2 phát gục luôn .-.

4. Các mối quan hệ

Lên đại học xong không hiểu sao tôi hướng nội luôn .-. Dù bản thân cũng nhận thức rõ ràng rằng kỹ năng mềm trong giao tiếp và các mối quan hệ xung quanhrất quan trọng. Các thầy cô mà tôi làm việc cũng khá dễ tính, điều đấy giúp quá trình học của tôi cũng suôn sẻ hơn rất nhiều và cũng có động lực để đi học hơn :))

5. Thành tích

Well, ít nhất tôi cũng đã đạt được 1 vài thành tích giúp bản thân tự tin hơn để tiếp tục chiến đấu trong năm sau.
– Có học bổng (kỳ 1 thôi chứ kỳ 2 có vẻ toang lắm rồi)
– Sống sót qua 101 kỳ thi và các deadline từ CLB
– Làm quen được vài anh chị, bạn bè và có nhiều góc nhìn mới lạ hơn từ họ
– Hoàn thành CS50 (nghe rất oai nhưng thực chất tôi thấy chỉ cần chăm chỉ là được)
– Biết dùng Latex và có chứng chỉ :))

Thế… khủng hoảng cái gì?

Giống như mọi người trẻ ở tuổi 19-20, tôi có sức khỏe, sức trẻ, tôi muốn khẳng định bản thân và cũng có nhiều thời gian để làm việc đó.
Nhưng… tôi thực sự không biết mình phải làm gì.
Tôi chưa hiểu bản thân mình muốn gì, đam mê điều gì, tôi không biết bản thân mình muốn làm gì trong tương lai, trở thành một người như nào.
Tiếp xúc với nhiều người nếu không giỏi chuyên môn thì cũng khéo léo trong xã giao, tôi không thực sự rõ bản thân mình “giỏi” điều gì và có gì đặc biệt.

Kết

Đó là câu chuyện năm nhất khủng hoảng của tôi, không biết năm sau có đủ sức để viết bài tiếp theo không :))