Người ta nghĩ gì khi biết mình sắp chết ?

Người ta nghĩ gì khi biết mình sắp chết ?

Photo By: Kaboompics.com – Pexels

Sáng nay tôi cùng chồng và một số người bạn chồng đi ăn sáng ở một quán bánh mì xôi gần nhà, thì nghe có 1 vụ tai nạn cách đó tầm 100m. Thường thì cứ có tai nạn giao thông xảy ra là có khá người xúm lại để xem người bị tai nạn có sao không, hoặc đơn giản muốn biết câu chuyện như thế nào. Nhưng cũng đã xảy ra một lúc, thực tình tôi không có nhu cầu tụ tập lại như mọi người. Lúc ấy tôi đơn giản chỉ muốn về nhà. Trước ở nhà bố mẹ đẻ, nhà tôi gần ngay với ngã tư. Số lượng tai nạn đã không thể đếm xuể. Tôi chẳng còn biết bao nhiêu người máu me be bét hay thậm chí bỏ mạng ở góc phần tư đó nữa. Lòng hiếu kì của tôi có lẽ cũng chẳng như mọi người. Họ chỉ trỏ kể những câu chuyện, và cả lắc đầu bĩu môi. Có lẽ tôi cũng chẳng muốn xem cảnh đó nữa.

Thế nhưng chồng tôi lại là một người vô cùng hiếu kì. Anh bảo thôi lát anh sẽ chở về, đi đổ xăng vì cũng hết xăng rồi. Mà tất nhiên vụ tai nạn nó ở ngay đường đi đổ xăng, anh lại dừng lại chút chỗ tai đạn. Nó là một đoạn đường dốc, cua nhẹ và trơn tuột, cũng giống như các cung đường khác nơi tôi sống. Chiếc xe tải trông cũ mèm kéo lê một đoạn dài trên bãi xe. Có vẻ như nó đã bị mất lái trên đoạn đường dốc và bay ra khỏi rào chắn, và trượt trên bãi để xe. Bãi đó là một bãi đất trống mà ô tô, xe khách để ở dưới chân đường lớn. Người lái xe trước khi bay xuống tầm mấy chục mét đã nhảy xuống, va đầu trên nền gạch, sống chết còn chưa rõ. CSGT đã bao quanh lại đoạn người lái xe nhảy xuống, máu me vẫn còn 1 vũng trên đường khiến tôi bất giác rùng mình. Còn chiếc xe tải chở đất như thể gãy làm đôi khi hạ cánh trên nền đất, thập chí còn bay cả thùng xăng trên nền thành một vệt dài. Về cơ bản tôi nghĩ chiếc xe đã quá cũ, không biết nó có gì hỏng hóc không. Và có thể nó khiến cho người lái xe quá hoảng để xử lý được vấn đề gì đó.

Tôi khá chắc bác tài xế xác định được ông sẽ không qua khỏi. Ngay khi chiếc xe trở nên mất kiểm soát, ông đã lựa chọn mở cửa nhảy xuống đường hy vọng một con đường sống. Bởi ông nghĩ khi chiếc xe phá rào xuống kia, có lẽ ông chẳng còn hy vọng gì nữa. Khi mặt đường cao hơn bãi đất rất nhiều. Có lẽ lúc ấy họ chẳng nghĩ gì được nữa, nhưng chắc chắn sẽ không phải ngồi yên. Họ sẽ làm gì đó, họ chưa biết. Họ chỉ còn 0.0001s để có thể sống họ cũng sẽ nắm bắt. Thực sự cái chết đến khi mà họ biết 99% họ chết trong gang tấc và cái chết mà đi vào giấc ngủ một giấc ngàn thu hay cái chết mà người đó thậm chí không biết mình sẽ chết, tất cả có lẽ sẽ khác nhau. Trong 1 phút mà cái chết tiến đến, người lái xe phải lựa chọn, và bởi hoảng loạn tột độ ông đã nhảy xuống. Tôi nhìn kỹ chiếc xe đang nằm dưới bãi đất kia, có khi nào người đàn ông không nhảy xuống mà họ ôm lấy đầu , khả năng sống có cao hơn không. Tôi được dạy là trong mọi tình huống, cần phải chú ý đầu và thở. Bởi thở được thì còn sống, và nếu đầu chỉ chấn thương thôi, cũng sẽ không qua khỏi. Hoặc nếu có sẽ sống cả đời thực vật.

Tôi không biết lựa chọn đó có đúng hay sai. Tôi nghĩ rằng số phận đã lựa chọn như vậy. Sau cùng ông có qua khỏi hay không. Tôi chưa biết nữa. Nhưng trên tất thảy, tôi vẫn cầu nguyện cho ông một phép màu. Một cuộc sống, một sịnh linh mong cầu được bình an, dẫu sao là một điều đáng quý.

Related Posts

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *