Những dòng cuối năm.
Những ngày cuối năm bận rộn và đôi khi mệt nhoài nên mình đi grab nhiều hơn trước, một tối đi từ công ty về nhà, ngồi sau và nhìn vẩn vơ phố phường, chợt nhận ra lâu rồi mình không “nhìn đường” kiểu như vầy, như vầy – tức có thời gian quan sát cuộc sống 2 bên đường nhiều hơn là tập trung vào dòng xe trước sau trái phải mỗi lần tự chạy xe.
Cung đường tối đó, anh grab chở mình đi qua phố du lịch Phạm Ngũ Lão, xe hơi chiếm hết 2/3 làn đường, khách du lịch len lách xe máy đậu trên lề, tay giữ chặt điện thoại, mặt vừa lo âu vừa hoang mang nhìn hàng loạt hàng quán san sát, những hàng những mẹt hàng rong la liệt vừa người bán vừa hàng hoá, có cụm đang bày hàng, có cụm lại đang dọn hàng chuẩn bị về, các anh chú xe ôm giấu mặt dưới cái nón lưỡi trai bạc màu, thi thoảng giơ 1 ngón tay về phía một người đi bộ bất kì, rồi buông thõng tay xuống sau cái lắc đầu, những của hàng tiện lợi tấp nập khách qua lại, hàng cà phê sáng choang kín bàn, khách trong quán lao xao, bên ngoài quán, chỗ mảng kính lớn, một bà cô mặc bộ đồ bông, ngồi bệt tựa tường, tay cầm điện thoại lơ đễnh mặc dòng người dòng xe cuồn cuộn trôi qua.
Đến ngã tư, xe đi vào đường Võ Văn Kiệt, khép lại khung cảnh phố thị sống động như một thước phim không hề có sự sắp đặt, diễn ra mỗi phút, mỗi giờ ở thành phố này, tôi chợt nghĩ, người ta gọi những nơi như ở đây là “không ngừng chuyển động” quả thật không sai, trong 1 quãng ngắn ngủi như vậy, tôi không tìm được 1 sự vật nào đứng yên cả, trùng trùng những hoạt động nối tiếp nhau, những con người đang hoà mình vào một hoạt động nào đó, riêng tư, tập thể, ồn ào, bát nháo, những thanh âm va vào nhau hối hả, không kịp rơi xuống đã vội bị thay thế bởi hàng loạt tiếng ồn khác.
Tôi không cố kể lại một điều gì nổi bật, sâu sắc, ấn tượng, hào nhoáng về nó cả, một cuộc sống tầm thường được dệt nên từ hàng trăm kết nối, hàng ngàn sự kiện, và hàng triệu câu chuyện không chờ ai kể. Nhưng tồn tại. Nhưng có thật.
Đạo diễn Bong Joon Ho đã từng nói về cuộc sống hàng ngày như thế, một nhân sinh trần trụi và thật hơn bao giờ.
“I’ve notice that people love to hurry. Meals are always quick, coffees are never savoured, glances are fleeting, conversation brief and it feels like this is becoming normal, that people only expect surface level and only strive for surface level in all aspects of life. Mediocre coffee, lukewarm love. Convenience.
Mong rằng mỗi người chúng ta, đều sẽ nhận về lại điều mình đánh mất, đều có thể ủi an chính mình trong sự mệt nhoài của kiếp người, đều tìm được bình an cuối ngày khi khép mắt.
Những ngày cuối năm Giáp Thìn.