Phim Đào, phở và piano (2023) – Vẻ đẹp chung thủy qua con người trong phim

Tháng sáu 1, 2024

Nỗi nhớ đã phai nhiều kể từ khi xem phim, vì sự chờ đợi được xem lần nữa trên mạng ở bản đẹp gần như là bất khả kéo dài nên dưới đây là vài lát cắt mang nét đẹp đầm thắm lại sâu sắc, rất tiếc vì nguồn hình ảnh hạn chế nên đính kèm chưa sát với frame mà tôi thấy ấn tượng trong phim.
Bác họa sĩ và vị cha xứ
Giọt đỏ đậm đà hơn bất cứ màu đỏ vét mót nào đã chói lọi dưới vầng dương khi bom đạn phơi trần ra. Người nghệ sĩ thăng hoa khi chết trong tư thế của một trong những tác phẩm của bậc thầy, nhìn lấp lánh chẳng kém ánh sáng của hàng chục gốc nến cháy dở mà người đồng hàng cùng ông trong đêm cuối cùng – cha xứ, người nghe theo lời Chúa mà chống lại chia ly bằng việc kết duyên cho một tình yêu ngay giữa thời buổi loạn lạc. Từng kiếp sống với sứ mệnh riêng, dưới tàn tích của kỷ niệm và đâu đó manh áo, viên gạch vỡ, nếp nhà thân thương của ai đó, dậy lên một tình yêu chung thủy mà cái chết bất khả lung lay.

Dân và Sóc
Dân làm tôi vặn to đèn ngủ như ai đó già cỗi trong tôi bắt đầu châm đèn dầu treo trên một cành khuất gió rũ là xà lá xuống mé sông, đặt mông xuống thân cây gỗ ngang và gối tập vở lên bề mặt gồ ghề nói về những kỹ niệm nằm lay lắt như nấm mồ hoang nay tìm về rất chi thân mật.
Giữa bãi mênh mông những tàn tích của sân chơi trong phố thân thuộc, một cậu nhóc hoài niệm pha lẫn chua xót mới lúc nào đanh thép hét “Tôi là người Hà nội, không phải mọi.” chui qua đường vừa được các anh mình đập thông để rồi lê bệch trong nỗi thất vọng phải trở về thành một đứa vô tích sự. Thằng bé có kết cuộc thảm thương, bát phở nóng ở đó chờ em nó nhưng cũng là minh chứng cho lòng yêu nước thiết tha mà nhiều người hơn tuổi không bì bằng.

Đi kèm là Dân, xới lên nỗi xót xa giữa bãi cỏ hoang, đưa người xem cùng chú mục vào viễn cảnh tươi đẹp mơn mởn mình hằng mong. Với Dân là lựu đạn và vũ khí đầy ắp trong thúng và hai vai, là Tết cho đồng đội bên cành đào mẩy nhất, với Sóc-nhóc dẫn đường là bát phở thần tiên- nóng hôi hổi, đầu hành thơm lừng và khói nghi ngút, với mỗi người là một sứ mệnh mà đích đến chỉ một, là đạt được tình yêu thuần túy. Chỉ cần tiến gần với đích ấy, người ta mới có dịp sung sướng thỏa mãn khao khát sống hữu ích, thấy được sống là đứng đắn, là hiên ngang ngửa lên kêu lên mình là con người, là con của đất nước.

Có người tìm thấy từ rất sớm và hễ lung lay chực mất đi nó thì cảnh lâm ly bi đát với đời mình không khỏi sẩy chân mà phạm vào, như nữ chính và cây đàn, với bản tình ca – trong đêm đám cưới chẳng thành, có người chỉ thực sự tìm thấy nó trước phút giây lâm chung.
Như bác họa sĩ chết đứng hệt như ảnh của bức tranh Leonardo da Vinci từng luôn treo cạnh giá vẽ và họa cụ, màu đỏ hoạt náo nhảy trên canvas, sau này thay bằng máu đào ghi mãi trên bức tường quật cường mà bom đạn chẳng thể dỡ nổi được.
Nhà giàu là chỉ lo mình?
Bản ca trù Chí làm trai và Đời đáng chán của Nguyễn Công Trứ cứ ỉ ả suốt những cái chết, nó đẹp nức nở giữa sấm chớp và bom đạn không ngớt, nàng Thục Hương tiểu thư hát cho nhà ông giàu cầm cây đàn như thứ vũ khí đích thực mà lừa giặc cho người mình chạy, tiếng đàn và trinh tiết đã không còn, nhưng tình yêu đất nước và thì còn mãi. Khoảng cách giàu – nghèo không ngăn cái tình trong mình là cái đẹp nhức nhối mà phải chi nhiều người xem thấy rõ hơn.

Tình yêu thời chiến
Phòng của đôi uyên ương ấm áp và huyền dịu như thuộc về một nếp nhà vững chãi đã có tự bao đời thay vì hiện thực chông chênh của ngày mai. Nét đối lập trong và ngoài xe nơi hai người gần gũi lần cuối, trong hành trình theo đuổi ước mơ của riêng mình để rồi quyết định gạt hết cho tình yêu lớn nhất đã tô cho màu máu vào trận quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh cuối của họ thêm thắm và ghi sâu vào lòng tôi đến bây giờ. Màu như thân nhang trầm buồn, nhưng vệt son ấy cũng tự hào như trên màu cờ ngẩng mặt tươi tắn trong nắng.

Với kinh phí eo hẹp nhưng lột tả khá tốt về đời sống con người, nhiều tầng lớp cùng nhiều sứ mệnh khác nhau trong bối cảnh đấu tranh chung, Đào, phở, piano không gây ấn tượng về quy mô mà chiều sâu trong ven máu, như một ngọn lửa cháy tốt cháy hoài, nó đã làm rắn chắc thêm lòng thèm được sống tiếp, lớn thêm một chút để xem mảnh đất chữ S phát triển hơn ngày hôm qua một chút.