Phục Hưng Gã Khổng Lồ: Hành Trình Tái Thiết Manchester United Cho Mùa Giải 2024/25
Tháng chín 3, 2024
“Cuộc phẫu thuật tim mở”
Tháng 4/2022, Rangnick nói MU cần một cuộc cách mạng lớn nếu muốn trở lại. Phát biểu trước trận thua 1-3 của Quỷ đỏ với đối thủ Arsenal, HLV người Đức cho biết: “Ta thậm chí không cần kính để nhìn và phân tích về vấn đề của MU. Nhưng điều quan trọng là chúng ta phải giải quyết chúng thế nào”.
“Thực hiện một số thay đổi nhỏ là không đủ. Trong y học, trường hợp này được coi là một “ca phẫu thuật tim mở”. Các cuộc cải cách cần phải được thực hiện và nếu tất cả đều sẵn sàng thay đổi thì tôi tin, không cần hai hay ba năm mà những điều tích cực có thể sẽ sớm xảy ra trong vòng một năm”.
“Phẫu thuật tim mở” là thuật ngữ được Ralf Rangnick sử dụng để mô tả những gì mà Manchester United cần phải thực hiện để Man United tiến tới mô hình được vận hành giống như một câu lạc bộ bóng đá. Phát biểu này đã gây ra sự không hài lòng đối với các cầu thủ và người hâm mộ Manchester United, nhưng kể từ cuộc phỏng vấn đó, nhận xét của HLV người Đức đã chứng minh sự chính xác hơn bao giờ hết.
Tình trạng hỗn loạn trong suốt thập kỷ qua tại Manchester United đã lên đến đỉnh điểm với một mớ bòng bong từ trên xuống dưới trong lòng câu lạc bộ. Các hành động từ ban lãnh đạo, tuyển dụng, đội ngũ huấn luyện, cầu thủ, và thậm chí một số nhà báo và kênh truyền thông của “fan” liên quan đến United (United Stand) đều đã khiến nhiều người hâm mộ Manchester United thất vọng cực độ với tình hình hiện tại.
Điều gì đã xảy ra với Man United ở mùa giải 2023/2024?
Trên sân cỏ, những toan tính chiến thuật của Erik ten Hag đã vô tình tạo ra nhiều lỗ hổng giữa các tuyến, khiến hàng phòng ngự của Manchester United trở nên mong manh như một tấm vải rách. Hệ quả là bất kỳ đối thủ nào, dù mạnh hay yếu, cũng có thể dễ dàng đâm xuyên qua các tuyến của MU, tạo ra những cơ hội nguy hiểm ngay trước khung thành. Sự rời rạc trong cấu trúc phòng ngự được thể hiện rõ qua việc Quỷ Đỏ phải hứng chịu số cú sút nhiều thứ ba trong giải đấu (611 lần), chỉ đứng sau Luton Town (616) và Sheffield United (638) – hai đội bóng đã xuống hạng! Điều đáng buồn hơn nữa là MU đứng thứ hai từ dưới lên về số cú sút phải nhận mỗi 90 phút (17.46). Tình trạng bi đát này có thể xuất phát từ việc dàn cầu thủ hiện tại của Ten Hag không đủ chất lượng hoặc không phù hợp với mục tiêu biến MU thành “đội bóng chuyển trạng thái nhanh nhất thế giới.” Những chấn thương liên miên của các trụ cột như Lisandro Martínez và Luke Shaw suốt mùa giải vừa qua đã làm gián đoạn việc triển khai triết lý bóng đá của Ten Hag. Tuy nhiên, khi Lisandro Martinez trở lại, đội bóng lập tức thể hiện bộ mặt hoàn toàn khác biệt trong trận Chung kết FA Cup, đối đầu với một trong những đội bóng mạnh nhất thế giới là Man City.
Những chấn thương xuyên suốt mùa giải – dù là một tác nhân quan trọng – nhưng không phải là tất cả lời bào chữa cho các màn trình diễn dưới mức tiêu chuẩn, thay vào đó, phong cách chơi của Man United cũng đã tụt lùi so với mùa trước. Nhớ lại quá khứ một chút, sau các thất bại nặng nề trước Brentford và Brighton vào đầu mùa giải 2022/23, Ten Hag đã nhanh chóng điều chỉnh phong cách của mình sang một khối phòng ngự lùi sâu nhằm giải quyết được các đối thủ mạnh trong khả năng pressing theo khối và chuyển trạng thái. Sự thay đổi này đã được nhiều fan United hiểu và thậm chí phần nào trân trọng nó, cho thấy sự thích nghi nhanh của BHL và tận dụng được điểm mạnh của các cầu thủ hiện có và hạn chế điểm yếu của họ. Ten Hag đã tận dụng được khả năng phòng ngự trước vòng cấm của Raphaël Varane và Casemiro, những đường chuyền xuyên tuyến phá vỡ tuyến phòng ngự đối phương của Lisandro Martinez trong quá trình build up, sự sáng tạo của Bruno Fernandes và Christian Eriksen, cũng như tốc độ của Marcus Rashford thông qua khối phòng ngự thấp của ông.
Dù những chấn thương kéo dài cả mùa giải là một yếu tố quan trọng, nhưng chẳng thể là cái cớ duy nhất để bào chữa cho những màn trình diễn dưới mức kỳ vọng của Manchester United. Thực tế, phong cách chơi của đội bóng cũng đã bị kéo lùi so với mùa trước. Nhìn lại một chút, sau những thất bại thảm hại trước Brentford và Brighton vào đầu mùa giải 2022/23, Ten Hag đã nhanh chóng điều chỉnh chiến thuật, chuyển sang một khối phòng ngự lùi sâu để đối phó với những đối thủ mạnh trong khả năng pressing và chuyển trạng thái. Sự thay đổi này đã được nhiều fan United không chỉ hiểu mà còn đánh giá cao, bởi nó cho thấy sự nhạy bén của ban huấn luyện trong việc thích nghi với tình hình và tận dụng tối đa điểm mạnh, hạn chế điểm yếu của các cầu thủ hiện có. Ten Hag đã khéo léo khai thác khả năng phòng ngự trước vòng cấm của Raphaël Varane và Casemiro, những đường chuyền xuyên tuyến tinh tế của Lisandro Martinez trong quá trình build-up, sự sáng tạo của Bruno Fernandes và Christian Eriksen, cũng như tốc độ “xé gió” của Marcus Rashford qua khối phòng ngự thấp mà ông xây dựng.
Điều này không chỉ là sự khôn ngoan trong chiến thuật, mà còn là một minh chứng cho khả năng “liệu cơm gắp mắm” cực kỳ tài tình của Ten Hag.
Tuy nhiên, trong mùa giải này, sự xuất hiện của thủ môn André Onana đã đưa Ten Hag đến một bước ngoặt chiến thuật đầy táo bạo. Ông đã quyết định triển khai một phương thức chơi khá khác biệt, khi chỉ đạo Onana và hai trung vệ lờ đi hoàn toàn khu vực giữa sân. Thay vì mạch lạc triển khai từ tuyến giữa, họ chọn cách đưa bóng thẳng tới hàng phòng ngự cuối cùng của đối phương, hoặc chờ đợi những tình huống làm tường từ Rasmus Højlund hay McTominay để các tiền vệ của United có cơ hội tranh giành bóng hai.
Cùng với phong cách chơi trực diện này, Ten Hag còn áp dụng một lối pressing man-to-man với cường độ cao. Tuy nhiên, vấn đề chính lại nằm ở chỗ: đội hình hiện tại của United dường như không thể nào đáp ứng được những ý tưởng táo bạo này. Thật hiếm hoi một đội bóng theo lối chơi kiểm soát lại không thể áp đảo được United như trong trận chung kết FA Cup vừa qua.
Cách bố trí chiến thuật này không chỉ hoàn toàn trái ngược với thành phần đội hình của United mà còn khiến các cầu thủ rơi vào tình trạng quá tải về thể lực, dẫn đến mệt mỏi và tăng nguy cơ chấn thương. Việc thay đổi lối chơi một cách đột ngột đã khiến United phải gánh chịu đến 68 ca chấn thương suốt mùa giải 2023/2024.
Mặc dù Ten Hag có ý định tạo ra sự mới mẻ, nhưng sự chuyển mình này đã đặt đội bóng vào một tình thế khó khăn hơn bao giờ hết, khiến các CĐV không khỏi lo lắng cho tương lai của Quỷ Đỏ.
Vấn đề lớn nhất mà Manchester United phải đối mặt ở mùa giải qua chính là… khoảng trống. Không phải khoảng trống trong ngân sách chuyển nhượng hay trong tâm trí người hâm mộ, mà là khoảng trống trên sân cỏ. Việc đứng sai vị trí và những khoảng trống xuất hiện khắp nơi đã trở thành gốc rễ của gần như mọi vấn đề trong lối chơi của Quỷ Đỏ. Thực tế là, khi hàng tiền đạo và tiền vệ áp lực lên pha build-up đầu tiên của đối phương, hàng phòng ngự lại thiếu sự quyết liệt và đồng bộ trong pressing. Hậu vệ thì như đang đi dạo, trong khi các tiền đạo và tiền vệ lao lên như những chiến binh. Kết quả là, tiền vệ số 6, dù là Mainoo hay Casemiro, thường xuyên rơi vào tình trạng bị cô lập hoặc đứng quá cao trên sân, dễ trở thành miếng mồi ngon cho những pha phản công của đối thủ.
Khoảng trống khổng lồ giữa tuyến tiền vệ và hàng phòng ngự giống như một thảm cỏ xanh mướt chờ đón các cầu thủ đối phương chạy tới, tạo cơ hội cho họ rê bóng hoặc thực hiện những đường chuyền chuyển trạng thái thần tốc. Mọi chuyện bắt đầu tồi tệ trong trận mở màn mùa giải với Wolves, khi Matheus Nunes và Matheus Cunha đã biến khoảng trống này thành sân khấu của riêng họ. Dù United có chiến thắng trong trận đó, nhưng nếu Wolves tận dụng tốt hơn, có lẽ chúng ta đã chứng kiến một cú sốc lớn hơn. Từ đó, điểm yếu chí mạng này cứ lặp đi lặp lại như một bài hát không ai muốn nghe, và không một ai trong đội hình được miễn khỏi trách nhiệm.
Bên cạnh đó, không thể phủ nhận rằng ngoài Lisandro Martínez và Harry Maguire, các hậu vệ khác của Manchester United dường như không có đủ dũng cảm để lao lên và giành chiến thắng trong những cuộc đấu tay đôi – điều thiết yếu trong hệ thống pressing của đội. Những vấn đề này đã hiện hữu và cứ tái diễn qua từng trận đấu, nên trách nhiệm đặt lên vai Ten Hag và đội ngũ huấn luyện là không thể chối cãi.
Mặc dù có nhiều ý kiến cho rằng United đang sử dụng quá nhiều cầu thủ ở khu vực cuối sân của đối phương, khiến cho sự kết nối giữa các tuyến bị đứt gãy, Ten Hag vẫn kiên quyết giữ nguyên tắc pressing của mình. Vấn đề dễ bị tổn thương trong phòng ngự, do sự không đồng nhất trong việc phân chia không gian và vị trí, đã được chính Erik ten Hag thừa nhận. Và có lẽ, chúng ta chỉ còn biết cười khổ mà kết luận rằng: đây không phải là sự cố, mà là một chiến lược có chủ đích!
Không cần phải là một chuyên gia bóng đá, ai cũng có thể nhận ra rằng hàng phòng ngự của Manchester United đang cần thêm ít nhất một cầu thủ tiền vệ để hỗ trợ quét dọn phía trước. Đây là một biện pháp cần thiết nhằm ngăn chặn những pha phản công tiềm tàng từ đối thủ. Erik ten Hag, vị huấn luyện viên đầy tâm huyết, cũng đã thừa nhận vấn đề này, nhưng ông lại có phần đơn giản hóa nó. Ông xem việc dễ bị tổn thương khi bị phản công là một phần rủi ro không thể tránh khỏi của lối chơi pressing tầm cao, và đôi khi, chất lượng vượt trội của đối thủ cũng là một lý do chính.
Trong một số khía cạnh, luận điểm của Ten Hag có phần chính xác: việc đội bóng áp sát ở một khối đội hình cao chắc chắn tiềm ẩn nhiều rủi ro. Khi đối thủ có nhân sự tốt hơn và thể lực tốt hơn, họ có thể dễ dàng vượt trội. Tuy nhiên, những mối nguy này hoàn toàn có thể giảm thiểu bằng cách điều chỉnh chiến thuật và cải thiện hàng phòng ngự. Ten Hag dường như biết rõ về vấn đề khoảng cách giữa các tuyến, nhưng mãi đến trận cuối cùng của mùa giải, ông mới muốn điều chỉnh chúng.
Chúng ta đã thấy giá trị của một hàng tiền vệ dày đặc như Amrabat, Mainoo, Bruno và McTominay trong việc bóp nghẹt tuyến giữa của Manchester City. Điều này buộc đội bóng này phải triển khai bóng ra biên, dẫn đến nhiều tình huống 1v1 với các hậu vệ cánh của United – những người đang có phong độ cao và khả năng đối kháng tương đối ổn.
Thay vì cải thiện cấu trúc phòng ngự tổng thể, Ten Hag lại muốn dựa vào một cầu thủ số 6 duy nhất để bù đắp khoảng trống này. Thế nhưng, hiện tại, Manchester United không có một cầu thủ số 6 nào với profile hay chất lượng phù hợp để gánh vác vai trò này. Casemiro, dù là một huyền thoại, nhưng do tuổi tác, chấn thương và cả phong độ sa sút, đã không còn phù hợp với tiêu chuẩn của một đội bóng hàng đầu Premier League. Sự kém linh hoạt của cầu thủ người Brazil đã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, không thể được bù đắp bởi khả năng kiểm soát bóng hay sức mạnh không chiến.
Ngay cả khi khoảng cách phòng ngự không quá tệ, Casemiro vẫn dễ dàng bị vượt qua trong hầu hết các cuộc đấu tay đôi, khiến hàng phòng ngự phía sau anh luôn lâm vào tình cảnh báo động. Những điểm yếu của Casemiro không thể khắc phục bằng chiến thuật, còn những điểm mạnh lại ít ỏi, đã để lại một khoảng trống lớn không thể lấp đầy ở vị trí số 6 của Manchester United. Nếu không có sự điều chỉnh, có lẽ United sẽ phải chuẩn bị cho một mùa giải không khác gì một cuốn phim hành động… nhưng là phim hành động hài hước!
Một vấn đề “nhức nhói” khác mà Manchester United đang phải đối mặt chính là sự thiếu vắng những cầu thủ đủ sức mạnh trong các cuộc đấu tay đôi trên không gian rộng. Khi đối thủ thực hiện những đường chuyền chuyển trạng thái, United dường như không có những nhân tố đủ chất lượng để chặn đứng đường bóng và ngăn chặn những pha phản công nguy hiểm. So với Arsenal, hiện đang được coi là đội phòng ngự xuất sắc nhất thế giới, United rõ ràng kém xa. Các trung vệ của Arsenal như Saliba, Kiwior và Gabriel luôn sẵn sàng lao vào các cuộc đấu tay đôi, không chỉ để giành lại bóng mà còn giúp đội nhà duy trì áp lực cao trong lối chơi pressing. Họ có khả năng chặn những đường chuyền dài, từ đó không chỉ ngăn cản cơ hội cho đối thủ mà còn giúp Arsenal tiếp tục kiểm soát bóng.
Ở Manchester United, Lisandro Martínez là mẫu cầu thủ có khả năng này, nhưng sự vắng mặt của anh do chấn thương đã để lại một khoảng trống lớn. Harry Maguire là một chiến binh quyết đoán và có chất lượng trong các tình huống 1v1, nhưng việc thiếu “timing” cùng tốc độ khiến anh thường xuyên gặp khó khăn khi phải đánh chặn những đường chuyền xuyên tuyến của đối phương. Jonny Evans và Raphaël Varane, dù đều là những hậu vệ hàng đầu trong khu vực vòng cấm, lại quá thụ động và chậm chạp do tuổi tác, nên không thể giành lại bóng ở các vị trí rộng hơn. Còn Victor Lindelöf, mặc dù có kỹ năng giữ và kiểm soát bóng tốt, lại không đủ mạnh mẽ để áp đặt lên đối phương trong các tình huống quyết định.
Ngoài Lisandro Martínez, một cầu thủ trẻ triển vọng khác trong hàng ngũ Manchester United là Willy Kambwala, người có thể đảm nhiệm vai trò trung vệ phải. Sinh năm 2004, Kambwala sở hữu tốc độ, thể lực cùng khả năng thắng các cuộc đấu tay đôi, khiến anh trở thành một lựa chọn đầy hứa hẹn cho tương lai. Tuy nhiên, hiện tại, có lẽ cậu còn quá trẻ và thiếu kinh nghiệm để gánh vác trọng trách nặng nề tại một câu lạc bộ lớn như United.
Vấn đề hiện tại của United
Đội hình Manchester United đang phải đối mặt với nhiều vấn đề nhân sự, chủ yếu là sự thiếu hụt về những lựa chọn chất lượng hoặc sự phù hợp ở các vị trí then chốt. Điều này dẫn đến những cách tiếp cận không đồng nhất trong các giai đoạn khác nhau của trận đấu từ phía từng cá nhân cầu thủ. Sự thiếu đồng bộ này không chỉ làm suy yếu sức mạnh tập thể, mà còn tạo ra cảm giác lạc lõng cho các cầu thủ chủ chốt, làm cho màn trình diễn của toàn đội trở nên kém hiệu quả.
Chính sự bất hòa này phản ánh rõ nét một thực trạng đáng lo ngại: thiếu sự gắn kết và khả năng phối hợp từ các nhân tố chủ chốt ở tầng lớp lãnh đạo của câu lạc bộ. Khi mà những quyết định quản lý không thực sự phù hợp với thực tế và yêu cầu trên sân, đội bóng trở thành một mảnh ghép lộn xộn, nơi mà các cầu thủ không thể phát huy hết tiềm năng của mình. Sự thiếu hụt này không chỉ gây cản trở cho lối chơi, mà còn khiến người hâm mộ cảm thấy hoang mang trước tương lai của Manchester United.
Để vượt qua giai đoạn khó khăn này, câu lạc bộ cần phải nhìn nhận rõ ràng và đồng bộ hóa phong cách chơi của mình, từ đó tạo ra một môi trường cho các cầu thủ như Kambwala phát triển và tỏa sáng. Một lần nữa, điều này đòi hỏi sự sáng suốt trong cách quản lý, đảm bảo rằng mỗi cá nhân trong đội đều hiểu vai trò của mình và làm việc hướng tới một mục tiêu chung: đưa Manchester United trở lại đỉnh cao mà họ xứng đáng có được.
Khi còn dẫn dắt Manchester United, Sir Alex Ferguson đã quản lý câu lạc bộ như một nhạc trưởng, với một bộ khung vững chắc. Ông không chỉ là một huấn luyện viên, mà còn là một nhà quản lý toàn diện. Sự giám sát chặt chẽ của SAF đối với từng khía cạnh của hiệu suất đội bóng là một yếu tố then chốt trong thành công của Manchester United trong suốt những năm 1990 và 2000. Khả năng hiểu biết, sự dám ủy quyền của Sir Alex đã giúp câu lạc bộ chuyên môn hóa hơn trong các lĩnh vực như khoa học thể thao, thể lực và tuyển dụng, từ đó hình thành một cấu trúc làm việc hiệu quả. Kể từ khi Ferguson ra đi, United đã rơi vào tình trạng hỗn loạn về cấu trúc, với những triết lý không nhất quán trong việc tuyển dụng, dẫn đến một đội hình rời rạc, không phù hợp với bất kỳ huấn luyện viên nào.
Sau sự ra đi của David Moyes vào tháng 5 năm 2014, United đã cố gắng làm mới mình bằng cách bổ nhiệm Louis van Gaal. Tuy nhiên, phong cách bóng đá tấn công nhanh đầy truyền thống của Manchester United đã bị thay thế bởi một cách tiếp cận chậm hơn, kiểm soát bóng nhiều hơn. Dù bị đặt câu hỏi, nhưng phần lớn người hâm mộ đã chấp nhận điều này vì họ từng chứng kiến lối chơi mê hoặc của Barcelona dưới thời Pep Guardiola. Tuy nhiên, việc sa thải Van Gaal và bổ nhiệm José Mourinho đã đưa United vào một tình cảnh dở khóc dở cười, khi mà ba huấn luyện viên liên tiếp mang đến ba triết lý chiến thuật hoàn toàn khác nhau. Kết quả là, cấu trúc đội hình trở nên không phù hợp, thậm chí kệch cỡm.
Thời kỳ của Ole Gunnar Solskjær mang lại chút hòa hợp cho đội bóng. Kỹ năng quản lý con người và khả năng khai thác tối đa từ mỗi cầu thủ của Ole đã tạo điều kiện cho sự tự do, giúp các cầu thủ thể hiện bản thân. Solskjær đã nỗ lực chuyển từ phong cách phòng ngự dưới thời Mourinho sang một lối chơi phản công nhanh, được xem là “phong cách của United.” Tuy nhiên, trong mùa giải cuối cùng, Ole đã đánh giá sai khả năng của đội hình, dẫn đến một lối chơi nhạt nhẽo và tình hình trở nên tồi tệ hơn, ông đã phải trả giá bằng chính chiếc ghế của mình.
Ole đã chia sẻ những suy nghĩ về sự thay đổi chiến thuật không thành công của mình và đội ngũ trong năm cuối cùng trên chương trình The Overlap cùng Roy Keane và Gary Neville: “Điều mà chúng ta cần là Manchester United, nỗ lực trở về với phong cách đặc trưng của câu lạc bộ. Đừng chỉ phòng ngự hay chơi phản công; hãy để các cầu thủ thoải mái ra sân, đối đầu trực tiếp với đối thủ. Nếu không, việc ở Manchester United sẽ trở nên vô nghĩa. Đến một thời điểm nhất định, bạn cần tự hỏi, ‘Chúng ta có thể tiến bước tiếp theo không?’. Và nếu câu trả lời là chúng ta chưa sẵn sàng, thì đơn giản đó là chưa đủ tốt.”
Những vấn đề chiến thuật trong nhiệm kỳ của Solskjær đã làm lu mờ một chuỗi các sai lầm và thiếu trách nhiệm từ bộ phận tuyển dụng của United. Trong khi Ole có khả năng phát hiện tài năng tốt hơn hẳn các huấn luyện viên trước, sự thiếu hỗ trợ từ các giám đốc điều hành như Ed Woodward, John Murtough và Richard Arnold đã để lại đội hình thiếu vắng các cầu thủ chất lượng ở các vị trí then chốt. Ban lãnh đạo đã bỏ qua những nài nỉ của Solskjær về việc chiêu mộ những cầu thủ như Declan Rice và Erling Haaland, những người có thể chỉ tốn khoảng 60 triệu bảng và 20 triệu bảng vào thời điểm đó. Cấu trúc quản lý yếu kém và sự thiếu hiểu biết về bóng đá từ những người ra quyết định đã gây ra sự không nhất quán và thiếu hiệu quả trong việc chiêu mộ cầu thủ trong những năm gần đây. Hầu hết các bản hợp đồng của United kể từ khi Sir Alex Ferguson và cựu CEO David Gill rời khỏi Old Trafford chỉ dựa trên tên tuổi và con số, mà không dựa trên sự phù hợp và điểm mạnh, điểm yếu ở các vị trí cụ thể. Phương pháp mua sắm này có một nhược điểm chí mạng, đó là đánh giá cầu thủ dựa trên hiệu suất của họ trong một vai trò và cấu trúc khác biệt so với sơ đồ hiện có của câu lạc bộ. Thay vì đặt câu hỏi “Cầu thủ X sẽ phù hợp như thế nào trong vai trò Y trong sơ đồ Z?”, ban lãnh đạo lại chỉ đơn giản đánh giá chất lượng cầu thủ dựa trên thành tích ở CLB cũ, dù lối chơi của hai đội là khác biệt hoàn toàn. Kết quả là, nhiều cầu thủ không phù hợp với sơ đồ chiến thuật của đội hình và HLV, điển hình là những bản hợp đồng gây thất vọng như Alexis Sánchez, Jadon Sancho, Henrikh Mkhitaryan và nhiều cái tên khác. Việc quản lý chuyển nhượng không hiệu quả này phần lớn xuất phát từ giới chóp bu của CLB, dẫn đến việc các bộ phận dưới phải chịu trách nhiệm trực tiếp cho những thành tích kém cỏi trên sân.
Tuy nhiên, dưới sự quản lý mới của Sir Jim Ratcliffe, Manchester United đang từng bước tháo gỡ những nút thắt trong cấu trúc vận hành. Với sự tham gia của Sir Dave Brailsford và Jean-Claude Blanc, hai “ông lớn” đến từ Ineos, câu lạc bộ đang trong quá trình cải tổ mạnh mẽ. Việc bổ nhiệm Omar Berrada làm giám đốc điều hành (CEO) và Jason Wilcox làm giám đốc kỹ thuật là minh chứng cho nỗ lực của Brailsford và Blanc trong việc biến đổi cấu trúc cũ của United thành một cỗ máy hoạt động hiệu quả hơn. Họ đang đặt mục tiêu tối đa hóa hiệu suất từ giới thượng tầng của câu lạc bộ, với hy vọng rằng điều này sẽ lan tỏa đến cả huấn luyện viên và cầu thủ. Một đội ngũ mới đang nỗ lực xây dựng một triết lý gắn kết tại Manchester United, để quá trình tái thiết diễn ra một cách đồng bộ và suôn sẻ. Hứa hẹn một tương lai sáng sủa hơn cho Quỷ Đỏ, nhưng cũng không thiếu những khoảnh khắc hài hước trong hành trình “khôi phục vinh quang”. Ai biết được, có thể một ngày nào đó chúng ta sẽ thấy United không chỉ đá hay mà còn tổ chức tốt như một bữa tiệc sinh nhật mà không bị thiếu bánh kem!
Mặc dù đã có những tín hiệu tích cực từ ban lãnh đạo mới, nhưng cách tiếp cận của họ trong việc chuyển nhượng cầu thủ vẫn còn nhiều điều bí ẩn, để lại không ít câu hỏi trong lòng người hâm mộ Manchester United. Tình hình này càng trở nên phức tạp khi tương lai của huấn luyện viên hiện tại vẫn chưa được định hình rõ ràng, tạo ra một bầu không khí bất ổn xung quanh đội bóng.
Người hâm mộ không khỏi tự hỏi: liệu United có đủ sự kiên định và chiến lược rõ ràng để thu hút những cầu thủ chất lượng cần thiết trong kỳ chuyển nhượng mùa hè 2024? Những cuộc thảo luận sôi nổi về các vị trí quan trọng mà đội bóng nên tìm kiếm vẫn diễn ra, với nhiều ý kiến trái chiều về việc ai sẽ là cái tên lý tưởng cho Quỷ Đỏ.
Liệu Manchester United có thể lấp đầy những khoảng trống chiến thuật mà lâu nay vẫn đang tồn tại, hay vẫn tiếp tục lang thang trong mê cung của sự không chắc chắn? Dù câu trả lời vẫn còn bỏ ngỏ, nhưng một điều chắc chắn: người hâm mộ sẽ tiếp tục theo dõi từng diễn biến với niềm hy vọng và không ít sự lo lắng, chờ đợi một mùa hè chuyển nhượng bùng nổ hơn cả những cú sút vào khung thành của đội bóng!
Đối với Erik ten Hag, mặc dù ông đã có những bước tiến nhất định trong hai năm dẫn dắt Manchester United, nhưng giờ là lúc phải đối diện với những thách thức trong đội hình hiện tại nếu muốn nhận được sự tín nhiệm từ ban lãnh đạo. Có thể nói, một trong những vấn đề lớn nhất mà mọi người dễ dàng nhận ra dưới triều đại Ten Hag chính là tỷ lệ chấn thương vượt mức cho phép, đặc biệt là trong mùa giải 2023/24.
Một số cổ động viên cho rằng đây là “số phận” hay do lịch thi đấu quá khắc nghiệt, nhưng thực tế là danh sách chấn thương thường xuyên bị chi phối bởi những chấn thương cơ bắp nhẹ, chẳng liên quan gì đến va chạm. Điều này khiến nhiều người cảm thấy như đội bóng đang trong một cuộc thi “ai chấn thương nhiều hơn”. Mô hình chiến thuật mà Ten Hag áp dụng đã chứng minh được điều này rõ ràng. Với việc yêu cầu cầu thủ di chuyển nhiều và thực hiện các pha chạy nước rút cường độ cao, họ không chỉ trở nên kiệt sức trước đối thủ mà còn tích tụ mệt mỏi trong suốt cả tuần tập luyện.
Giống như một chiếc xe cần được bảo trì, các cầu thủ cần thời gian để phục hồi sau những trận đấu cam go. Nhưng không! Họ lại phải tiếp tục quen với cùng một hệ thống trong suốt tuần tiếp theo, khiến các cơ bắp gần như phải “kêu la” vì quá tải. Điều này dẫn đến một vòng tuần hoàn kỳ lạ: cầu thủ vừa mới hồi phục lại phải gồng mình ra sân, tiềm ẩn nguy cơ chấn thương tái phát. Có lẽ, Ten Hag nên cân nhắc việc tổ chức một buổi họp “tâm sự” với các cầu thủ, bàn luận về cách giảm bớt áp lực và tạo ra một môi trường nơi mà chấn thương không còn là chuyện hàng ngày. Vì nếu không, có thể ông sẽ sớm cần một “đội ngũ y tế” đông hơn cả đội hình chính!
Mục tiêu hàng đầu của Jason Wilcox và các cộng sự tại Manchester United lúc này nên là điều chỉnh chế độ huấn luyện và sơ đồ chiến thuật kém hiệu quả hiện tại. Nếu cần thiết, họ có thể xem xét việc đặt ra một lựa chọn “khó xử” cho Erik ten Hag: hoặc là ông điều chỉnh cấu trúc của mình để phù hợp với yêu cầu của đội bóng, hoặc là chấm dứt hợp đồng của mình. Dù sao đi nữa, nếu Ten Hag có thể thích ứng và biến đội hình hiện tại thành một bộ máy hoạt động hiệu quả hơn, ông vẫn có thể là ứng cử viên sáng giá cho vị trí huấn luyện viên trong mùa giải tới. Bởi lẽ, trong hai năm qua, MU đã cho thấy sự tiến bộ từ những cầu thủ trẻ và thậm chí đã mang về một số danh hiệu.
Tuy nhiên, để thực hiện điều này, cần thiết phải làm rõ quyền kiểm soát của Ten Hag đối với công tác chuyển nhượng. Trong hai kỳ chuyển nhượng gần đây, ông là người nắm quyền quyết định chính về chính sách chuyển nhượng và các bản hợp đồng mới. Kết quả là, United giờ đây đang đối mặt với những vấn đề về nhân sự tương tự như khi Ten Hag mới gia nhập, giống như việc đã cho phép một đầu bếp mới vào bếp nhưng lại không cho anh ta thay đổi công thức món ăn đã cũ.
Vậy nên, nếu không có sự thay đổi rõ ràng trong cách tiếp cận và chiến lược chuyển nhượng, có lẽ Manchester United sẽ lại rơi vào vòng luẩn quẩn, khiến các cổ động viên phải tự hỏi rằng, liệu đội bóng có cần một “tấm bản đồ” để tìm đường đến thành công không.
Việc ký hợp đồng với Casemiro với giá 60 triệu bảng ở tuổi 30 là một minh chứng điển hình cho sự kém hiệu quả trong chính sách chiêu mộ cầu thủ của Ten Hag, và có thể nói đây là một trong những quyết định lạc quan, hoặc có thể gọi là ngây thơ đến mức “hài hước” trong lịch sử của Manchester United.
Bỏ ra một số tiền khổng lồ cho một cầu thủ ở độ tuổi không còn trẻ, gần như chẳng mang lại hy vọng cho một tương lai tươi sáng, quả thực là một canh bạc. Giống như việc mua một chiếc xe hơi đã qua sử dụng với giá mới, mà lại còn là xe đời cũ!
Điều đặc biệt về bản hợp đồng này không chỉ nằm ở con số khổng lồ mà còn ở cách thức thực hiện nó. Dường như đội ngũ chuyển nhượng đã có một cuộc họp bàn đầy “kịch tính” và quyết định rằng “Chúng ta cần một ngôi sao, và Casemiro sẽ là lựa chọn hoàn hảo!” – mặc kệ những cảnh báo về tuổi tác và khả năng đóng góp lâu dài. Thật sự, nếu có một giải thưởng cho “thương vụ ký kết lạ lùng nhất”, có lẽ Casemiro sẽ là ứng cử viên nặng ký!
Nhìn chung, thương vụ mua Casemiro không chỉ khiến người hâm mộ của Manchester United bối rối mà còn tạo ra nhiều câu hỏi về khả năng xây dựng đội hình của họ trong tương lai.
Để đặt vấn đề này vào bối cảnh, hãy quay lại mùa hè năm 2022, khi Ten Hag cùng United như những “kẻ si tình” một mực theo đuổi Frenkie de Jong mà chẳng có phương án dự phòng nào. Họ dành cả mùa hè để mơ mộng về một thương vụ “cú sốc” từ Barcelona, mà không hề nghĩ đến việc “chân dài” nào khác có thể là lựa chọn khả thi. Đúng là một sự “đầu tư mạo hiểm” quá táo bạo!
Thậm chí, không có dấu hiệu nào cho thấy United đang để mắt đến những cầu thủ tương tự như một phương án dự phòng. Đến khi thương vụ De Jong sụp đổ như một chiếc bánh kem bị đè bẹp, thì United lại đứng nhìn với đôi mắt ngơ ngác, không một cái tên nào có thể lấp chỗ trống. Giống như một đứa trẻ đứng trước quầy bánh kẹo nhưng lại chỉ có một món mà nó muốn, và khi món đó không có, thì chỉ còn lại sự thất vọng.
Cứ như thế, Manchester United đã để mất một cơ hội, mà giờ đây nhìn lại, ai cũng phải tự hỏi: “Chẳng lẽ đội bóng không biết đến những cầu thủ khác sao?”
Hơn nữa, quyết định theo đuổi Casemiro có vẻ như là một cú nhảy vào “hố lửa” trong sự hoảng loạn sau khởi đầu mùa giải tệ hại của Manchester United, thay vì là một bước đi chiến lược được tính toán tỉ mỉ. Trong thời gian đầu, Casemiro đã chứng minh giá trị của mình bằng việc xây dựng một hàng tiền vệ vững chắc, giúp đội bóng có những bước tiến đáng kể trong mùa giải đầu tiên. Thế nhưng, hiện tại, phong độ của anh đã giảm sút rõ rệt, khiến nhiều người phải đặt câu hỏi.
Giống như một ngôi sao nhạc rock từng gây bão, giờ đây lại lâm vào tình trạng “mất cảm hứng sáng tác”. Những pha tắc bóng và kiểm soát bóng của Casemiro đã không còn sắc bén như trước, và khi nhìn vào sân, người hâm mộ không khỏi tự hỏi liệu cầu thủ từng là “cỗ máy chiến đấu” giờ đây có đang bị hỏng hóc hay không. Liệu có phải phong cách chơi của United đã quá nhanh và mạnh mẽ cho một cầu thủ đã bước vào “tuổi xế chiều” của sự nghiệp? Chỉ có thời gian mới trả lời được câu hỏi này, nhưng chắc chắn rằng, từ góc độ quản lý, đây là một bài học quý giá cho những quyết định chuyển nhượng trong tương lai.
“Kế hoạch là sẽ để Frenkie [De Jong] và Casemiro cùng chơi với nhau, vì tôi chắc chắn rằng họ sẽ bổ sung cho người kia rất hữu ích.”
Điều này cho thấy rằng Ten Hag và ban lãnh đạo United đã xem Casemiro như một “phao cứu sinh” trong kế hoạch chuyển nhượng, dự kiến sẽ được thực hiện cùng với thương vụ De Jong. Tuy nhiên, thương vụ của Casemiro chỉ được công bố vào ngày 13 tháng 8, tức là một tuần sau khi mùa giải Premier League đã chính thức khai màn. Thay vì hành động một cách quyết liệt và ký hợp đồng với Casemiro sớm để có thể giúp cầu thủ người Brazil hòa nhập trong giai đoạn chuẩn bị trước mùa giải, United lại chọn cách “đợi chờ” đến khi mùa giải bắt đầu mới xúc tiến thương vụ.
Chuỗi sự kiện này giống như một ván domino ngớ ngẩn, cho thấy Ten Hag và các cộng sự có đủ thời gian để cân nhắc và thảo luận về bản hợp đồng kỷ lục này. Thay vì khảo sát các mục tiêu tiềm năng khác, United lại quyết định chi ra 60 triệu bảng cho một cầu thủ 30 tuổi, mà Real Madrid rõ ràng đang muốn bán đi sau khi họ vừa “tậu” Aurelien Tchouaméni và Eduardo Camavinga.
Để tránh một kịch bản tương tự tái diễn, Manchester United, dưới sự lãnh đạo của Wilcox, Berrada, và có thể cả Dan Ashworth, cần giảm bớt quyền lực của Ten Hag trong các quyết định chuyển nhượng. Tuy nhiên, việc đổ hết lỗi cho Ten Hag về những thất bại trong công tác chiêu mộ cầu thủ là không công bằng, vì công việc của ông từ đầu không phải là tuyển dụng hay ký hợp đồng mới.
Trong thời đại bóng đá hiện đại, việc mong chờ một huấn luyện viên như Sir Alex Ferguson, có khả năng dẫn dắt mọi khía cạnh của câu lạc bộ, là điều hoàn toàn phi lý. Các chuyên gia trong từng lĩnh vực có thể thực hiện công việc của họ với tiêu chuẩn cao hơn bất kỳ huấn luyện viên nào. Thế nhưng, sự ngớ ngẩn trong cách điều hành của United lại khiến cho một vấn đề tưởng chừng như đơn giản lại trở thành phức tạp. Ten Hag không nên là người đứng đầu trong cấu trúc mới được thiết lập. Thay vào đó, bộ máy lãnh đạo mới cần đóng vai trò là nền tảng vững chắc để Ten Hag có thể phát triển, và phối hợp một cách nhịp nhàng nhằm tối ưu hóa hiệu suất của cả đội bóng.
Man United cần gì trong mùa hè này?
1. Tiền vệ trung tâm
Nếu ban lãnh đạo quyết định tiếp tục với Ten Hag, việc chiêu mộ những cầu thủ phù hợp với hệ thống chiến thuật của ông sẽ giống như việc chọn nguyên liệu cho một món ăn ngon: phải cân nhắc kỹ lưỡng để không lặp lại những sai lầm đã xảy ra trước đây. Với sự sa sút phong độ và khả năng ra đi của Casemiro, Manchester United lại một lần nữa phải tìm kiếm một tiền vệ phòng ngự số 6.
Dù thị trường chuyển nhượng hiện nay không còn “đầy ắp” như những năm trước—giống như tủ lạnh trống rỗng sau một kỳ nghỉ dài—vẫn còn đó những lựa chọn chất lượng, như hành trong bát phở: không nhiều nhưng vẫn có thể làm tăng thêm hương vị. Hy vọng rằng lần này, United sẽ chọn đúng người, thay vì “vớ” phải những “món ăn” không hợp khẩu vị như trước đây!
Một tiền vệ số 6 có khả năng bao quát sân, giành bóng và đảm nhận vai trò “Single Pivot” sẽ là sự bổ sung hoàn hảo cho triết lý hiện tại của Ten Hag. Tuy nhiên, việc tìm kiếm một “ngọc quý” trong thế giới tiền vệ phòng ngự thì không hề dễ dàng. Rất ít cầu thủ đáp ứng được yêu cầu này, và càng ít hơn những người có sẵn trên thị trường.
Aurelien Tchouaméni có thể là lựa chọn đẳng cấp duy nhất cho Manchester United, nhưng việc chiêu mộ anh giống như việc tìm kiếm kim trong bể. Có rất nhiều yếu tố khiến việc ký hợp đồng với cầu thủ người Pháp này trở nên cực kỳ khó khăn: sự thành công của Real Madrid, tình hình hiện tại của Manchester United như một bộ phim hài kịch không hồi kết, môi trường sống mà có thể sẽ không mấy hấp dẫn, mối quan hệ trong đội hình mà chắc chắn không thể chỉ dùng từ “bình thường,” và giá chuyển nhượng có thể làm chao đảo ngân sách.
Dù đã có những tin đồn lăn tăn về việc Tchouaméni có thể rời Madrid, nhưng cho đến nay, chúng vẫn chỉ là những mảnh ghép chưa hoàn chỉnh, giống như những mảnh ghép của một bức tranh mà người hâm mộ United vẫn đang chờ đợi. Hy vọng rằng một ngày nào đó, những tin đồn đó sẽ biến thành sự thật—nhưng trước mắt, có vẻ như United vẫn sẽ phải chờ đợi một chút nữa!
Vì vậy, tôi cho rằng Manchester United nên chuyển hướng tìm kiếm những cầu thủ có khả năng chơi linh hoạt giữa vai trò số 6 và số 8 – một cầu thủ ” hybrid”. Trong đội hình hiện tại, những cầu thủ này sẽ đóng vai trò là tiền vệ thiên về phòng ngự hơn trong sơ đồ cặp tiền vệ trung tâm, kết hợp với Kobbie Mainoo. Không chỉ có nhiều lựa chọn hơn trên thị trường cho kiểu cầu thủ này, mà việc sử dụng hai tiền vệ lai cũng sẽ mang lại sự an toàn phòng ngự cao hơn và giúp việc triển khai bóng từ giai đoạn đầu trở nên mượt mà hơn, khiến United trở thành một đội bóng hiệu quả hơn cả trong tấn công lẫn phòng ngự.
Một ứng cử viên sáng giá cho vai trò này là Amadou Onana, tiền vệ của Everton, người đã được liên hệ rất nhiều với việc chuyển đến Manchester United. Với chiều cao ấn tượng 1m95, Onana sẽ mang lại cho đội hình hiện tại sức mạnh về không chiến và khả năng tranh chấp thể lực mà United đang rất cần trong các tình huống phòng ngự và trong các pha bóng mở. Dù sở hữu thân hình to lớn, Onana lại có sự nhanh nhẹn và kỹ thuật đáng ngạc nhiên, và trong vai trò thiên về phòng ngự, anh sẽ củng cố hàng thủ của United và đóng góp tích cực trong quá trình xây dựng lối chơi từ tuyến dưới. Hơn nữa, Onana có thể sẽ được mua với mức giá thấp hơn đáng kể do những khó khăn về tài chính của Everton và khả năng xuống hạng của đội bóng này. Tuy nhiên, tôi muốn nhấn mạnh rằng tôi không tin Onana có thể đảm nhận vai trò một mình ở vị trí Pivot, đặc biệt là với hàng thủ hiện tại của United.
Một số lựa chọn khác tuy không nổi bật nhưng có thể đảm nhận vai trò lai giữa số 6 và số 8 trong đội hình của United là Mats Wieffer của Feyenoord. Wieffer có nhiều điểm tương đồng với Onana hơn là khác biệt, nhưng vẫn có những yếu tố khác biệt mà đội ngũ tuyển dụng của United cần cân nhắc. Cả hai đều có vóc dáng cao lớn, chân dài, và dù Wieffer thấp hơn Onana 7cm với chiều cao 1m88, họ gần như ngang tài ngang sức về khả năng không chiến. Tuy nhiên, Wieffer lại có kỹ thuật vượt trội hơn Onana, đặc biệt là ở khả năng chuyền bóng ngang sân và những đường chuyền tiến lên phía trước để kết nối với hai số 10 mà Feyenoord thường sử dụng. Điểm khác biệt này phần nào xuất phát từ sự khác biệt lớn giữa hai hệ thống mà mỗi cầu thủ đang thi đấu. Kỹ thuật của Wieffer được tỏa sáng nhờ sự vượt trội cả về số lượng lẫn chất lượng trong hàng tiền vệ của Feyenoord, một đội bóng chơi kiểm soát tốt hơn rất nhiều so với Everton giúp Wieffer thể hiện tốt hơn khi cầm bóng. Trong khi Wieffer tỏ ra vượt trội về khả năng on ball, thì Onana lại xuất sắc hơn ở khả năng phòng ngự và các tình huống không có bóng. Tốc độ và sự cần cù của Onana giúp anh bao quát sân rộng hơn nhiều so với Wieffer, nếu Ten Hag muốn áp dụng phong cách chuyển đổi trạng thái mà ông mong muốn vào đội bóng này của United, thì Onana chắc chắn là sự lựa chọn phù hợp hơn.
Ngoài ra, kinh nghiệm và khả năng thích nghi tại Premier League cũng là một yếu tố không thể bỏ qua. Dù tác giả cho rằng tầm quan trọng của kinh nghiệm thi đấu tại giải đấu này thường bị thổi phồng quá mức, nhưng những trận chiến trụ hạng mà Onana đã trải qua và sự hiểu biết của anh về Premier League có thể mang lại cho đội bóng sự kinh nghiệm trong những thời điểm khó khăn.
Cùng với việc chiêu mộ Amadou Onana hoặc Mats Wieffer, tác giả tin rằng ban lãnh đạo nên tìm thêm một tiền vệ nữa để củng cố đội hình. “Profile” của tiền vệ bổ sung này không cần phải cụ thể như vai trò số 6/số 8 đã đề cập, nhưng phải sở hữu kỹ thuật đủ tốt để cạnh tranh suất đá chính với Kobbie Mainoo. Youssouf Fofana của Monaco sẽ là một bản hợp đồng đáng đồng tiền bát gạo để bổ sung vào đội hình của United sau khi Sofyan Amrabat hết hạn cho mượn và khả năng cao Christian Eriksen sẽ ra đi. Trong sơ đồ của Monaco, Fofana đảm nhận vai trò tiền vệ phòng ngự có xu hướng tấn công và triển khai bóng nhiều hơn. Anh có sự nhạy bén để biết khi nào cần chơi bóng bình tĩnh và khi nào cần mạnh mẽ trong việc dẫn bóng cũng như thực hiện những đường chuyền quyết đoán. Khả năng phòng ngự của Fofana cũng không hề kém cạnh. Dù anh không bao quát sân và thắng tranh chấp nhiều như Onana và Wieffer, nhưng với khả năng đọc trận đấu tốt, Fofana hoàn toàn đủ sức đảm nhận vai trò trong pressing, phòng ngự tạm thời, và phòng ngự ổn định. Ở Manchester United, Fofana chủ yếu sẽ đóng vai trò người hỗ trợ quan trọng trong quá trình xây dựng lối chơi. Anh có thể không có khả năng ‘pausa’ và chống pressing tốt như Mainoo, nhưng vẫn đủ năng lực để nhận và phân phối bóng một cách hiệu quả trong giai đoạn một và hai. Khả năng không bóng của anh cũng cho phép anh đảm nhận vai trò tiền vệ phòng ngự trong cặp double pivot, nên tuỳ thời điểm, anh và Mainoo có thể phối hợp với nhau ở vị trí thấp nhất của hàng tiền vệ United.
Tuy nhiên, điểm hạn chế của Fofana so với các mục tiêu khác của United nằm ở sự đa năng trong vị trí. Dựa trên những gì chúng ta đã thấy trong sự nghiệp của anh, Fofana chỉ có thể thi đấu ở ở hàng tiền vết 2 người. Anh không thể hoàn thành các nhiệm vụ tấn công mà có thể được yêu cầu như các mục tiêu khác của United. Kiernan Dewsbury-Hall, một trong những mục tiêu của Ineos khi United bước vào mùa hè, sẽ là một lựa chọn tuyệt vời cho vai trò cầu thủ dự bị. Dewsbury-Hall sẽ gần như tái hiện mọi điều mà Christian Eriksen hiện đang mang lại cho United, nhưng ở một tiêu chuẩn cao hơn và với khả năng phòng ngự vượt trội thứ mà Eriksen còn thiếu. Ở tuổi 25, Dewsbury-Hall có thể thi đấu như một nhà kiến tạo lùi sâu, một người điều phối giai đoạn hai, một số 10, hoặc thậm chí là một người tạo đột phá từ cánh. Cầu thủ người Anh có khả năng tìm ra các cầu thủ từ xa bằng tầm nhìn xuất sắc và phạm vi chuyền bóng rộng, đồng thời có thể duy trì khả năng kiểm soát bóng tốt ở những khoảng không hẹp, giúp tiền vệ của Leicester thích nghi với hầu hết mọi tình huống trận đấu. Dewsbury-Hall là mẫu tiền vệ dự bị lý tưởng về mặt đa năng khi có thể đảm nhiệm các vai trò của Kobbie Mainoo, Mason Mount, và Bruno Fernandes, trong khi vẫn hoàn thành chúng ở mức độ chấp nhận được
Dewsbury-Hall và Fofana khác nhau ở hầu hết các khía cạnh, ngoại trừ ở kỹ thuật; mỗi người đều xuất sắc ở những yếu tố của trò chơi mà người kia không có. Tuy nhiên, với mức giá tương đương từ 20 đến 30 triệu bảng, ban lãnh đạo sẽ có thể lựa chọn giữa hai cầu thủ mà không phải cân nhắc quá nhiều về chi phí. Như đã nói trước đây về việc lựa chọn giữa Onana và Wieffer, quyết định của bộ phận tuyển dụng giữa Fofana và Dewsbury-Hall phụ thuộc nhiều vào việc họ tin rằng cầu thủ nào phù hợp nhất với tầm nhìn chiến thuật của Ten Hag.
2. Hàng phòng ngự
Ở hàng thủ, vị trí cần thiết nhất là một trung vệ lệch phải để kế thừa Raphaël Varane và mang lại sự cân bằng cho bộ tứ vệ của United. Mặc dù Lisandro Martínez và Harry Maguire đều là những hậu vệ chất lượng, nhưng vì cả hai đều có chung sở thích dâng cao để cướp bóng, nên họ không thể phối hợp ăn ý trong hệ thống hiện tại. Nhu cầu có một trung vệ lệch phải là điều chắc chắn, nhưng cụ thể khả năng của hậu vệ này lại hoàn toàn phụ thuộc vào cấu trúc của tuyến phòng ngự khi kiểm soát bóng và trong tình huống phòng ngự. Đội hình lý tưởng phải được xây dựng dựa trên cặp cánh ở hai bên, vì khả năng tấn công của họ (hoặc thiếu sót của họ) sẽ quyết định sự kết hợp phù hợp ở cặp trung vệ.
Sự thành công của bộ đôi Luke Shaw và Marcus Rashford ở cánh trái trong những năm gần đây đã định hình yêu cầu đối với trung vệ lệch trái. Mùa trước, sự phối hợp ăn ý giữa Lisandro, Shaw và Rashford bên hành lang trái đã giúp Rashford có mùa giải xuất sắc nhất từ trước đến nay trong màu áo United, tiếp tục phong độ ổn định của Shaw từ thời Ole, và Martínez thì toả sáng ngay trong mùa giải ra mắt câu lạc bộ. Với những thành công này, không còn gì nghi ngờ về việc giữ nguyên bộ ba này cho mùa giải 2024/25.
Tuy nhiên, bên cánh phải lại có phần rối ren hơn. Diogo Dalot và Aaron Wan-Bissaka đều đã thi đấu xuất sắc trong hai nửa mùa giải 2022/23. Nhưng những thay đổi vị trí trong mùa giải này đã khiến việc sắp xếp chiến thuật cho cánh phải trở nên thiếu định hướng rõ ràng. Tuy vậy, qua sự khác biệt trong phong độ của các cầu thủ, có một điều rõ ràng là cặp đôi bên cánh phải mùa sau nên là Alejandro Garnacho và Diogo Dalot. Garnacho và Dalot là hai trong số những cầu thủ ổn định nhất của United, và họ đã trở thành những động lực chính giúp đội bóng vượt qua những trận đấu mà lẽ ra United đã bị cầm hòa hoặc thua. Sự linh hoạt và năng động của cặp đôi này cho phép họ được sử dụng theo bất kỳ cách nào mà ban huấn luyện mong muốn, nghĩa là hồ sơ của trung vệ lệch phải sắp tới sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào cách sử dụng Dalot và Garnacho – không có gì vui hơn là thấy một hàng thủ mà không biết nó sẽ trở thành pháo đài kiên cố hay một buổi biểu diễn xiếc tùy vào ngày hôm đó!
Ở vị trí trung vệ, Manchester United đã nhắm đến hai lựa chọn hàng đầu để bổ sung trong kỳ chuyển nhượng mùa hè: Jean-Clair Todibo và Jarrad Branthwaite. Cả hai cầu thủ này đều là những cái tên chất lượng, nhưng do sự khác biệt trong phong cách thi đấu, cách họ thích nghi với đội hình chính sẽ không giống nhau. Todibo hiện đang đảm nhiệm vai trò trung vệ lệch phải trong sơ đồ ba hậu vệ của OGC Nice khi đội kiểm soát bóng, và tôi tin rằng đây cũng là vị trí phù hợp nhất cho anh nếu anh gia nhập United. Todibo là một hậu vệ quyết đoán và mạnh mẽ, nổi bật với khả năng dâng cao khỏi hàng thủ để cắt bóng và quét bóng từ mọi hướng. Những vấn đề mà United gặp phải khi thiếu một hậu vệ có thể quét bóng hiệu quả bên cánh phải sẽ được giải quyết nếu Todibo đến.
Đã từng có thời gian chơi ở vị trí hậu vệ phải, Todibo đã mài giũa kỹ năng của mình trong việc phòng ngự ở bên cánh phải, giúp anh trở thành một chuyên gia trong các tình huống 1v1 và phòng ngự ở khu vực rộng. Anh cũng rất giỏi trong việc phòng ngự ở những khu vực lớn và trống trải, điều này hoàn toàn phù hợp với phong cách chuyển trạng thái nhanh của United hiện tại. Không chỉ xuất sắc khi không có bóng, Todibo còn rất đáng gờm khi cầm bóng, dù là với những đường chuyền ngắn cho tiền vệ phòng ngự hay những đường chuyền xuyên tuyến tìm đến các cầu thủ tấn công. Dù khả năng kéo bóng lên phía trước của cầu thủ người Pháp có thể không được tận dụng nhiều ở Premier League, sự tự tin khi cầm bóng dưới áp lực của Todibo vẫn là một vũ khí lợi hại trong bộ kỹ năng của thủ quân Nice.
Tuy nhiên, nhược điểm của Todibo xuất hiện khi xét đến sự kết hợp với Lisandro Martínez. Sự quyết đoán và lối chơi dâng cao tranh chấp của Todibo có thể gây ra vấn đề khi bắp cặp với Martínez, một trung vệ cũng rất quyết liệt. Nếu United triển khai sơ đồ ba trung vệ khi kiểm soát bóng, tôi không nghĩ cả hai có thể đảm nhận vai trò trung vệ trung tâm, điều này đồng nghĩa với việc United sẽ phải tìm cách vá lấp một lỗ hổng khác trong đội hình. Nếu Todibo ra sân từ đầu, một trong ba cầu thủ là Diogo Dalot, Martínez, hoặc Luke Shaw sẽ phải hy sinh để đảm bảo sự cân bằng. Sự cân bằng này có thể bao gồm việc Todibo đảm nhiệm vị trí hậu vệ phải trên lý thuyết, tạo thành sơ đồ ba trung vệ khi kiểm soát bóng với Maguire ở vị trí trung vệ trung tâm và Martínez ở vị trí trung vệ lệch trái, hoặc Luke Shaw sẽ phải nhường chỗ, và Martínez sẽ chuyển sang đá hậu vệ trái lệch trong, cùng với Maguire ở vị trí trung vệ trung tâm và Todibo ở vị trí trung vệ lệch phải.
Tuy nhiên, có một vấn đề lớn với cấu trúc phòng ngự này: Ten Hag không có thói quen sử dụng sơ đồ ba trung vệ khi kiểm soát bóng. Sơ đồ build-up 2–4 mà Ten Hag thường sử dụng không phải là quá tệ, nhưng có thể gặp khó khăn do sự tương đồng trong phong cách chơi của Todibo và Martínez. Sơ đồ này có thể làm giảm hiệu quả của Todibo và phơi bày những điểm yếu của các cầu thủ khác. Việc xác định đúng phong cách cầu thủ luôn quan trọng, nhưng trong kỳ chuyển nhượng sắp tới, điều này càng trở nên then chốt với United. Việc mua Todibo có lẽ sẽ đòi hỏi Ten Hag phải điều chỉnh lại cấu trúc build-up của mình, nếu không, tôi sẽ có lý do để hoài nghi về thương vụ này – vì nó có thể dẫn đến nhiều tình huống trớ trêu trên sân cỏ!
Dù vậy vẫn có một giải pháp cho vấn đề này, đó chính là Jarrad Branthwaite. Với chiều cao ấn tượng 1m95, lại thuận cả hai chân, Branthwaite hoàn toàn có thể đáp ứng nhu cầu của United trên mọi vị trí ở hàng phòng ngự. Những điểm mạnh trong phòng ngự của Branthwaite chính là những gì bạn có thể mong đợi ở một trung vệ hàng đầu: xuất sắc trong các pha đối đầu 1v1, đánh đầu tuyệt vời, tắc bóng mạnh mẽ, áp đảo về thể lực, và dù to con nhưng tốc độ chẳng thua kém ai. Ấy thế nhưng, khả năng xử lý bóng của anh cũng không hề tệ. Mặc dù không thể so sánh với Todibo, Martínez hay Maguire về mặt này, nhưng kỹ thuật của Branthwaite cũng đủ để anh có chỗ đứng trong đội hình. Branthwaite có thể chơi ở sơ đồ hai trung vệ cùng Lisandro hoặc đảm nhiệm vị trí trung vệ trung tâm trong hàng thủ ba người với Todibo bên phải. Trong cả hai sơ đồ này, Branthwaite sẽ là trung vệ thiên về phòng ngự nhiều hơn, trái ngược với những người đồng đội có xu hướng dâng cao. Tốc độ và thể lực của anh khiến anh gần như bất khả chiến bại trong những pha đuổi bóng hay trong các tình huống 50/50, và chiều cao vượt trội của anh sẽ mang lại cho đội bóng sự kiên cố mà họ đang thiếu.
Dù Branthwaite có khả năng phá vỡ các tuyến phòng ngự đối phương ngay từ pha bóng chuyền dài, nhưng với sự hiện diện của những cầu thủ như Todibo và Martínez bên cạnh, việc để anh chơi như một trung vệ thiên về phòng ngự hơn sẽ hợp lý hơn. Nếu United ký hợp đồng với cả Branthwaite và Todibo, bộ đôi này sẽ bổ sung cho nhau rất tốt bên cạnh Martínez trong hàng phòng ngự của United. Bộ ba này sẽ thay thế Luke Shaw hoặc Diogo Dalot, nhưng đôi khi việc hy sinh cá nhân để có sự cân bằng là điều United cần làm để tiến bộ trong giai đoạn đầu tái thiết. Khả năng Dalot bị loại khỏi đội hình xuất phát cao hơn so với Shaw, vì Shaw có chất lượng vượt trội và Garnacho thì có khả năng chơi độc lập tuyệt vời. Tuy nhiên, đội hình vẫn có thể được luân phiên đủ để cả hai hậu vệ cánh đều có cơ hội ra sân trong suốt mùa giải. Hơn nữa, mỗi cầu thủ trong hàng thủ ba người đều có thể đảm nhận nhiều hơn 1 vị trí, nghĩa là nếu một trong hai hậu vệ cánh vắng mặt, mỗi người có thể di chuyển sang trái hoặc phải.
Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất khi ký hợp đồng với cả Branthwaite và Todibo trong cùng một kỳ chuyển nhượng chính là chi phí. Ngân sách eo hẹp của United do quy định công bằng tài chính (FFP) buộc họ phải chi tiêu khôn ngoan, và sự cần thiết phải ký hợp đồng với một tiền vệ phòng ngự (số 6) có thể khiến họ không đủ khả năng mua cả hai trung vệ. Giá chính xác của mỗi cầu thủ vẫn chưa được tiết lộ, nhưng tổng cộng họ có thể tiêu tốn khoảng 80–90 triệu bảng, với Branthwaite có lẽ đắt hơn trong hai người. Việc lựa chọn một trong hai là điều vô cùng khó khăn vì cả hai đều quan trọng theo cách riêng của họ. Todibo sẽ là một lựa chọn tuyệt vời để lấp đầy vị trí trung vệ phải, trong khi Branthwaite sẽ cải thiện thể lực, chiều cao và sự cân bằng cho đội bóng. Tuy nhiên, cuối cùng, nếu phải chọn giữa hai người trong kỳ chuyển nhượng tới, tôi sẽ chọn Jarrad Branthwaite. Khả năng chơi tốt bằng cả hai chân của Branthwaite có nghĩa là anh có thể đảm nhiệm vị trí trung vệ trái, trung vệ trung tâm hoặc trung vệ phải trong hàng thủ ba người hoặc cặp trung vệ. Sự linh hoạt của anh cũng cho phép anh bọc lót ở bất kỳ vị trí nào trong số này, đồng nghĩa với việc nếu Martínez lại chấn thương, Branthwaite có thể thay thế một cách hiệu quả mà không khiến hàng thủ lâm vào tình cảnh khốn đốn như mùa giải này.
Leny Yoro và Jhon Lucumí là hai cái tên khác mà United đang nhắm tới trong kỳ chuyển nhượng mùa hè này, và cả hai sẽ là những thương vụ tuyệt vời nếu được thực hiện. Với việc Raphaël Varane chuẩn bị rời câu lạc bộ khi hợp đồng của anh hết hạn, việc thay thế anh bằng một trung vệ trẻ người Pháp tiềm năng nhất kể từ thời Varane sẽ thật sự hợp lý. Dù mới chỉ bước sang tuổi 18 trong mùa giải này, Yoro đã có 31 lần ra sân trong một mùa giải mà Lille hiện đang đứng thứ ba tại Ligue 1. Chiều cao và thân hình gầy guộc của cầu thủ tuổi teen góp phần không nhỏ vào khả năng đánh đầu xuất sắc, và tốc độ nước rút của anh cũng không hề kém cạnh. Tuy nhiên, thân hình thanh mảnh của Yoro sẽ cần một chút ‘tập gym’ nếu anh gia nhập United, nhưng đừng nghĩ rằng cầu thủ này sẽ yếu đuối trong các pha tranh chấp 50/50. Vấn đề duy nhất rõ ràng ở Yoro là quyết định của cầu thủ trẻ này trong các tình huống một chọi một đôi khi có phần lơ đãng, nhưng điều này hoàn toàn bình thường với một trung vệ trẻ và sẽ được cải thiện theo thời gian.
Yoro cũng rất khéo léo với bóng; sự bình tĩnh của anh khi chơi từ hàng phòng ngự là điều đáng ngưỡng mộ cho một cầu thủ còn trẻ như vậy và sẽ rất hữu ích cho hàng phòng ngự của United. Lille hiện chưa công bố mức giá cụ thể cho Yoro, nhưng sự quan tâm cao độ từ các câu lạc bộ hàng đầu châu Âu đã đẩy giá trị của anh vượt qua con số 50 triệu bảng đã được đề cập trước đó. Mức giá cao này tạo ra một bài toán khó cho United, bởi họ cần tìm một trung vệ có khả năng ngay lập tức gây ấn tượng trong đội hình chính nhưng vẫn phải phát triển và cải thiện. Chất lượng của Yoro đã được khẳng định, nhưng sự thiếu kinh nghiệm có thể gây ra một số vấn đề trong quá trình phát triển cho bản thân anh và United nếu anh bị đẩy vào đội hình ngay lập tức. Tóm lại, với hồ sơ, chất lượng và tiềm năng lâu dài, Yoro sẽ là một vụ nổ lớn. Tuy nhiên, những hạn chế về tài chính và nhu cầu ngắn hạn của United có thể khiến cho thương vụ này khó xảy ra.
Cùng với việc chiêu mộ một hoặc hai trung vệ, United cũng đang tìm kiếm một hậu vệ cánh trong trường hợp Aaron Wan-Bissaka rời câu lạc bộ. Dù hợp đồng của Wan-Bissaka đã được gia hạn thêm một năm, nhưng dấu hiệu cho thấy anh có thể ra đi ngày càng trở nên rõ ràng trong vài tháng qua, chủ yếu do phong độ tương đối kém cỏi. Sự sa sút chất lượng của Wan-Bissaka phần lớn bị ảnh hưởng bởi sự suy giảm chung của đội bóng và việc anh phải chơi ở vị trí hậu vệ trái một cách ‘chữa cháy’. Dù cho có nhiều lý do có thể “bào chữa” cho hậu vệ người Anh, đâu đó ở United vẫn tin rằng nên tìm kiếm một sự nâng cấp cho vị trí của Wan-Bissaka trong mùa hè tới.
Mặc dù Todibo sẽ là một lựa chọn khả thi cho vị trí hậu vệ phải, nhưng còn nhiều cái tên khác sẽ cạnh tranh và có thể thay thế Dalot một cách hiệu quả hơn và tốt hơn. Lutsharel Geertruida là ưu tiên hàng đầu cho vị trí này, không chỉ vì anh có thể lấp đầy chỗ trống hậu vệ phải, mà còn có khả năng chơi trung vệ và thi đấu ở vị trí tiền vệ phòng ngự trong sơ đồ đôi. Geertruida hoàn toàn có thể đảm nhận ba vai trò này với trình độ tương tự, đồng thời cạnh tranh với Dalot cho vị trí hậu vệ phải chính. Dù mới 23 tuổi, nhưng Geertruida đã được giao cho băng đội trưởng của Feyenoord, đội bóng đang đứng thứ hai tại giải Hà Lan.
Việc Ten Hag áp dụng một cấu trúc xây dựng tấn công linh hoạt với các sự thay đổi vị trí—chủ yếu thông qua Dalot—cũng sẽ phù hợp với Geertruida nhờ vào sự linh hoạt tuyệt vời của anh. Chỉ riêng hồ sơ cá nhân của Geertruida đã đủ để United nỗ lực giành lấy chữ ký của anh, nhưng yếu tố quyết định cuối cùng cho thương vụ này chính là điều khoản giải phóng chỉ 25 triệu bảng. Thật sự là một sai lầm lớn nếu bỏ lỡ một cầu thủ đa năng và chất lượng như vậy với mức giá thấp đến như thế.
3. Hàng tấn công
Khi nói đến các phương án tấn công, hai ưu tiên hàng đầu của câu lạc bộ là một tiền đạo trung tâm để cạnh tranh với Rasmus Højlund và một cầu thủ chạy cánh phải có thể lập tức bước vào đội hình chính. Theo các tin tức, tiền đạo Benjamin Šeško của RB Leipzig đang được Man United xếp vào vị trí đầu bảng danh sách chiêu mộ, nhưng dù Šeško là một tài năng sáng giá, việc ký hợp đồng với anh lại tiềm ẩn nhiều rủi ro hơn lợi ích. Với điều khoản giải phóng trị giá 65 triệu bảng, thật khó cho Man United sẽ bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy chỉ một kỳ chuyển nhượng sau khi đã chi 64 triệu bảng để mua Rasmus Højlund. Trong bối cảnh tài chính eo hẹp hiện nay, việc tìm kiếm một lựa chọn khác có chi phí thấp hơn và dày dạn kinh nghiệm hơn để bổ sung cho vị trí tiền đạo trung tâm sẽ là một quyết định sáng suốt hơn nhiều.
Dominic Solanke và Joshua Zirkzee là hai cái tên mà tôi nghĩ United nên cân nhắc thay vì Šeško. Solanke sẽ là lựa chọn ưu tiên hàng đầu của tôi trong ba người, vì dù cả ba đều có khả năng giữ bóng và kết nối lối chơi xuất sắc, kinh nghiệm chinh chiến tại Premier League của Solanke khiến anh trở thành lựa chọn sáng giá nhất. Solanke sẽ mang đến một phong cách khác biệt so với Højlund, đồng thời vẫn giữ được những phẩm chất nổi bật của Rasmus như khả năng di chuyển linh hoạt và kỹ thuật cầm bóng điêu luyện. Solanke có thể sẽ ra sân nhiều hơn Højlund trong giai đoạn đầu, nhưng chính sự cạnh tranh này sẽ thúc đẩy Højlund phát triển, tạo ra một bầu không khí cạnh tranh lành mạnh trong đội bóng.
Zirkzee lại gây ấn tượng mạnh bởi thân hình “khổng lồ” của mình; với vóc dáng cao lớn, nhiều người dễ lầm tưởng rằng anh chỉ mạnh về thể lực (mà thật ra cũng không sai), nhưng chính khả năng kết nối lối chơi và kỹ thuật giữ bóng tinh tế mới là những yếu tố khiến Zirkzee trở thành một lựa chọn tuyệt vời cho bất kỳ đội bóng nào. Zirkzee sẽ mang lại chiều sâu về mặt chiến thuật tương tự như Solanke, nhưng có lẽ sẽ chia sẻ thời gian thi đấu nhiều hơn với Højlund, điều này sẽ góp phần giúp cả hai phát triển tốt hơn.
United đã bày tỏ sự quan tâm sâu sắc đối với Michael Olise, và dường như anh là mục tiêu hàng tấn công hàng đầu của câu lạc bộ cho mùa giải sắp tới. Những màn trình diễn ấn tượng của cầu thủ chạy cánh thuộc biên chế Crystal Palace trong vài năm qua, đặc biệt là mùa giải này, đã đưa anh lọt vào tầm ngắm của mọi đội bóng hàng đầu tại Premier League. Olise sở hữu sự kết hợp hoàn hảo giữa kỹ thuật tinh tế và khả năng bứt phá mạnh mẽ, biến anh thành nỗi khiếp sợ đối với bất kỳ hậu vệ nào phải đối mặt. Mọi yếu tố cần thiết ở một cầu thủ chạy cánh, Olise đều có thừa. Với mức giá ước tính khoảng 55 triệu bảng, anh sẽ là một sự bổ sung tuyệt vời cho bất kỳ đội bóng nào có được chữ ký của anh.
Tuy nhiên, với những nhu cầu cấp thiết của United ở các vị trí tiền vệ, trung vệ và tiền đạo, tôi sẽ không xem Olise là ưu tiên hàng đầu trong kỳ chuyển nhượng mùa hè này. Nếu không nhờ những màn trình diễn xuất sắc của Garnacho ở cánh phải mùa này, tôi có lẽ sẽ đặt Olise lên làm mục tiêu số một. Thế nhưng, sự hiệu quả mà Garnacho mang lại ở cánh phải đã khiến vị trí này trở thành mục tiêu thứ yếu. Cùng với đó, sự tiến bộ rõ rệt của Amad Diallo trong việc giành một suất đá chính cũng là tín hiệu tích cực cho chiều sâu đội hình bên cánh phải của United mùa giải tới.
Nếu Jadon Sancho và Antony đều rời khỏi United trong kỳ chuyển nhượng sắp tới, MU có khả năng đủ kinh phí vào việc chiêu mộ Michael Olise. Dẫu vậy, vẫn còn một vấn đề khác cần lưu ý. Những màn trình diễn kém cỏi của Antony trong năm nay, cộng với vấn đề về thái độ đã làm giảm đáng kể giá trị chuyển nhượng của anh. United có thể phải chấp nhận lỗ nặng khi bán Antony do số tiền khổng lồ đã chi ra ban đầu, và việc tìm một đội bóng sẵn sàng trả thậm chí chỉ 25 triệu bảng cho Antony cũng không hề dễ dàng. Trái lại, thành công của Sancho khi thi đấu dưới dạng cho mượn tại Borussia Dortmund mùa này có thể là một dấu hiệu tích cực cho United trong năm tới. Câu lạc bộ có thể thu về một khoản tiền đáng kể từ việc bán Sancho nhờ giá trị thị trường của anh đã tăng lên, hoặc đội bóng có thể hưởng lợi từ việc anh lấy lại sự tự tin và cải thiện chất lượng thi đấu.
Cuối cùng, tình hình nhân sự ở cánh phải của United vẫn còn nhiều biến động, và việc mua bán trong kỳ chuyển nhượng sắp tới sẽ phụ thuộc rất lớn vào những gì xảy ra trong những tháng tới.
Vĩ Thanh
Tình hình này thực sự là một tấm gương phản chiếu tình trạng hiện tại của United. Đội bóng đang trong giai đoạn chuyển giao, thiếu rõ ràng, nhưng lại le lói một tia hy vọng nhờ vào việc INEOS tiếp quản và những thay đổi ở thượng tầng câu lạc bộ. Mặc dù vẫn còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết, nhưng khác với trước đây khi chúng bị bỏ mặc nhăn nhúm và bừa bộn, giờ đây ban lãnh đạo dường như đang dần khắc phục và đưa mọi thứ vào nề nếp. Có vẻ như cuộc ‘phẫu thuật tim mở’ mà Ralf Rangnick từng nhắc đến đang dần được chuẩn bị kỹ lưỡng, và cuộc sống của Manchester United đang được hồi sinh với dòng máu mới của triết lý tổ chức và bóng đá.