Sống cho mình và sống cho người
Tháng bảy 18, 2024
Càng trưởng thành hơn, tôi nhận ra sau chuyến công tác từ SG trở về, tôi thấy đôi khi bản thân vẫn bị lẫn lộn về việc sống cho chính mình và sống cho người.
Đa phần tuổi trẻ của tôi, tôi cố gắng sống nhiều hết mức có thể là sống cho bản thân mình, sống cho những mục tiêu hay hoài bão của tôi, và dần dà tôi đang biến chúng để trở thành hiện thực, bằng chính bàn tay và khối óc của mình.
Từ ngày trưởng thành đến giờ, tôi gần như không phải mất một đồng tiền xin việc nào bố mẹ dành cho tôi, tôi tự bươn trải cuộc đời mình, hình thành nên sự nghiệp của bản thân mình từ năm 19 tuổi đến bây giờ đã là 28 tuổi.
Hôm nay sau khi đã chính thức có giấy phép kinh doanh do chính công ty mình đứng tên, tôi dần dà chợt nhận ra bao tủi hờn nước mắt, bao cái tôi ngạo nghễ của tuổi trẻ, bao sự kiêu ngạo dần như biến mất trước mắt tôi.
Tôi không còn là kẻ độc hành cô đơn trên hành trình của mình nữa, tôi có bạn bè, gia đình, đồng nghiệp, các đối tác khách hàng vẫn đang tin tưởng và làm việc với tôi, những đội ngũ trong mơ mà tôi chưa bao giờ mình có thể nghĩ đến được.
Nhưng điều đó khiến tôi có một sự mâu thuẫn nội tâm, đó là tôi phải dần dà học cách sống cho người khác nhiều hơn, cho đoàn thể, cho gia đình, cho khách hàng nhiều hơn. Khi ở trong SG, ít khi tôi ở một mình, tôi đều được mọi người trợ giúp rất nhiều về mọi thứ khi ở trong đó.
Tôi đang tự mở đầu một chương mới cho bản thân, tự viết nên cuộc đời mà tôi của tuổi 21-22 hằng ao ước, đó là làm một thứ của riêng mình, tôi chưa biết trong tương lai mình có thể duy trì được công ty trong vòng bao lâu, nhưng tôi tin với 9 năm cuộc đời, đi được 1/3 chặng đường của cuộc sống, hành trình này là hành trình bắt buộc phải có trong hành trình cá nhân của tôi.
Tôi chợt nhận ra, chẳng ai quan tâm nhiều đến mình bằng chính mình cả, tôi là kẻ thù lớn nhất của cuộc đời mình, vì ai ai cũng mải mê lo lắng cho bản thân, đâu mấy ai nhiều thời gian và tâm trí để lắng nghe cho người khác.
Dù 21-25 hay 28, tôi vẫn chẳng thể nào lựa chọn có một tấm chồng hay người yêu đàng hoàng cùng tôi vượt sóng gió, tôi nghĩ chắc hành trình cuộc đời đầy vất vả khiến cho đôi lứa dần dà mất nhau. Còn tôi thì vẫn phải loay hoay với sự nghiệp và tôi đã đạt đến nó, một hành trình dài một mình như điều vốn có trong cuộc đời tôi vậy.
Tôi là người luôn thích đổi cảnh làm việc, tôi không thích bị lặp đi lặp lại công việc, nên lúc nào tôi cũng sẽ đi đây đi đó để mở mang tầm mắt, lúc nào cũng sẽ cố gắng chống trả tiến về phía trước dù cuộc đời có quật tôi ngã đến đâu, tôi tin mình đã đủ nội lực, bản lĩnh để vượt qua và đứng lên được từ chính nơi mình ngã.
Năm nay phải nói là một năm bùng nổ với nhiều thành tích trong tôi, tôi chỉ hi vọng mình còn đủ sức khoẻ để sống ít hơn cho bản thân mình, sống nhiều hơn cho những người xung quanh tôi.
Tôi là người nội tâm, ít khi chia sẻ thực sự những gì mình muốn, vì tôi biết cách kiềm chế và bảo vệ cảm xúc cho người khác, nhưng chính vì vậy tôi lại luôn cần thời gian ở một mình để hồi phục năng lượng cho chính mình.
Nhưng đêm thức trắng thao thức, những trăn trở suy nghĩ về mục tiêu hoài bão, nay tôi đều làm được cả rồi, nhưng tôi cũng chưa biết hành trình phía trước đang chờ đón tôi như thế nào, tôi chỉ hi vọng mình đủ bình tâm như hiện tại, từng bước từng bước nhỏ tiến đến với những mục tiêu của đời mình mà thôi.
Cảm ơn chuyến đi công tác ngắn ngay tôi dành cho bản thân, cảm ơn chính mình đã gạt qua bao bão tố cuộc đời để đứng dậy, là phiên bản tốt nhất từ trước tới giờ. Cảm ơn chính mình vì có được thành tựu như ngày hôm nay.
Hôm trước tôi có ngủ với FWB của mình, chỉ đơn thuần là ngủ chung giường và không have sex, người bạn đó hỏi tôi một câu rằng:
“Cậu đã tha thứ cho người cũ chưa?”
Dòng nước mắt tôi trực tràn, lỗ hổng lớn trong trái tim tôi gần như bị khơi gợi lại, tôi khóc trên vai bạn ý, tôi đòi bạn ý phải ôm tôi, cái ôm khiến cho tôi cảm nhận rằng tôi vẫn còn trái tim, dù nó đã bị vỡ hàng trăm mảnh.
Liệu tôi đã thực sự tha thứ cho người cũ chưa?
Tôi tin là rồi, vì tôi cũng đã unblock, tôi cũng đã thầm chúc phúc cho mối quan hệ mới của họ.
Tôi tin sự chia tay đó phải xảy ra, để tôi đánh mất chính mình, để tôi phải tin rằng hành trình mà tôi đang đi là tôi tạo dựng chứ không thể nào phụ thuộc được vào ai khác.
Tôi thầm cảm ơn những người xung quanh, đã nuôi dưỡng, chỉ bảo, hà khắc, kỷ luật với tôi, để tôi đang là người tự hiện thực hoá ước mơ của mình.
Nếu tôi dám gạt bỏ đi việc sống cho chính mình để sống cho người khác, tôi tin tôi đã đủ trưởng thành để lo lắng cho một gia đình tương lai của tôi.