Sống Thật “Keep it real”

Sống Thật “Keep it real”

Tao với thằng Fen quen nhau từ hồi còn mài ghế nhà trường. Hồi đó, nó ngáo đời, tưởng mình là cái rốn của vũ trụ. Suốt ngày Fen hô hào: “Tao sống thật với chính mình, nghĩ gì nói đó!” mà không cần biết ai xung quanh có chịu nổi không. Fen coi đó là “thẳng tính”, là “chân thật”, nhưng thực tế, nó đang sống mất dạy một cách nghệ thuật.

Bây giờ thằng Fen đã hiểu: Sống thật không có nghĩa là “nói gì làm nấy” hay cứ để bản thân thô lỗ, thiếu suy nghĩ. Nó đơn giản là hiểu rõ bản thân mình muốn gì, và hành động một cách trung thực nhất với chính mình mà không làm hại đến những người xung quanh.

Có lần, Fen đi làm thêm ở quán cà phê, khách hàng hỏi:

Chị khách tức xì khói, ông chủ thì nhìn nó kiểu “mày muốn mất việc à?”. Vậy là Fen bị vả phát đầu tiên: sống thật không phải là nghĩ gì nói đó, mà cần biết mình đang ở đâu, nói chuyện với ai, và điều mình nói sẽ ảnh hưởng thế nào.

“Sao dạo này em hơi mập nhỉ? Hay ăn ít lại đi!”

Kết quả? Em gái đó chia tay ngay lập tức. Fen lúc ấy mới thấm rằng sự “thật” của mình chẳng khác gì dao hai lưỡi, cắt luôn cả người mình yêu.

Đôi khi, khi sống quá thật với chính mình mà không điều chỉnh hành vi cho phù hợp với môi trường, chúng ta có thể làm tổn thương người khác hoặc đánh mất những cơ hội tốt. Sống thật không phải là sống mà không thay đổi, mà là thay đổi theo hướng tốt hơn mà vẫn giữ được bản chất và giá trị cốt lõi của bản thân. Chính vì thế, Fen đã phải học cách thích nghi với môi trường mà vẫn giữ được “cái tôi” riêng.

Những bài học từ sự “vã”

Hiểu bản thân mình muốn gì: Fen đọc sách, nghe podcast, thử viết nhật ký để hiểu rõ những giá trị cốt lõi trong cuộc sống. Nó nhận ra sống thật không phải là phơi bày mọi thứ mà là sống theo những gì mình trân trọng.

Học cách thích nghi: Fen hiểu rằng mình không thể áp đặt “sự thật” của bản thân lên người khác. Ở nhà thì khác, ra ngoài xã hội thì khác. Nó không thay đổi bản chất, chỉ chọn cách thể hiện phù hợp với từng môi trường, từng người.

Cuộc sống hiện tại của Fen

Fen cũng học được cách sống hài hòa giữa chân thật và lịch sự. Nó hiểu rằng đôi khi sự thật không cần nói ra, mà chỉ cần hành động đúng. Ví dụ, thay vì nói: “Tao nghĩ cậu sai rồi,” giờ nó sẽ bảo: “Tao hiểu ý cậu, nhưng có thử cách này chưa?”

Hành trình của thằng Fen dạy tao một điều: sống thật không phải là sống bừa, mà là sống có trách nhiệm với bản thân và mọi người xung quanh. Đó là sự chân thành kết hợp với hiểu biết, sự thẳng thắn đi đôi với tinh tế.

Fen từng bảo tao:

Và tao nghĩ, bài học lớn nhất chính là: sống thật không phải là cái mác để biện minh cho sự cứng nhắc hay vô tâm. Sống thật là biết mình là ai, trân trọng bản thân, nhưng cũng biết cách hòa mình vào cuộc sống xung quanh.

Sau khi bị đời tát mấy phát tỉnh người, Fen bắt đầu đặt câu hỏi cho chính mình:

Fen nhận ra một sự thật đau lòng:

“Tao sống mà không hề hiểu bản thân mình muốn gì. Tao chạy theo cái ý nghĩ ‘nói thẳng là tốt’, nhưng thật ra tao chỉ đang trốn tránh cảm xúc của chính tao.”

1. Không lừa dối chính mình
Fen kể, ngày xưa nó hay tự ép bản thân làm những điều không thật sự muốn, chỉ để làm hài lòng người khác. Nhưng trớ trêu thay, khi được làm những điều đó, nó lại tự bảo:

“Thôi kệ, không sao đâu, mình ổn mà.”

“Sống thật là phải dám đối diện với cảm xúc của mình. Nếu buồn thì thừa nhận mình buồn, nếu thất bại thì chấp nhận mình chưa đủ tốt. Chứ cứ che giấu, tự an ủi kiểu ‘không sao đâu’ thì chỉ đang tự lừa mình mà thôi.”

“Tao thà chấp nhận mình yếu để sửa, còn hơn gồng lên rồi tự sụp đổ.”

2. Không trốn tránh con người thật của mình
Có lần, Fen kể tao nghe chuyện nó từng cố trở thành người khác, chỉ vì nghĩ rằng mình không đủ tốt. Nó từng cố gắng bắt chước cách sống của người khác, cố tỏ ra mạnh mẽ, tự tin, trong khi bên trong đầy mâu thuẫn.

Fen nói:”Hồi đó tao nghĩ: nếu tao giống họ, tao sẽ hạnh phúc. Nhưng hóa ra, mỗi lần tao cố gắng thay đổi bản thân để phù hợp với kỳ vọng của người khác, tao lại càng thấy trống rỗng.”

Sau này, Fen học được rằng:”Sống thật với chính mình không phải là trở thành phiên bản hoàn hảo trong mắt người khác, mà là chấp nhận mình với tất cả khuyết điểm, yếu đuối, và cả những điều tốt đẹp.”

3. Chấp nhận cảm xúc và sống hòa hợp với nó
Fen kể, trước đây nó sợ cảm giác buồn bã hoặc thất vọng. Mỗi khi gặp khó khăn, thay vì đối mặt, nó tìm cách trốn tránh bằng việc lao vào công việc, giải trí, hoặc thậm chí tự nhủ:

“Không sao đâu, mạnh mẽ lên là được!”

“Tao học cách ngồi xuống và cảm nhận cảm xúc của mình. Nếu buồn thì tao cho phép mình buồn, nếu vui thì tao tận hưởng. Tao không còn né tránh hay kìm nén nữa.”

Fen và sự trưởng thành thật sự

“Tao vẫn là tao, nhưng giờ tao biết cách chọn điều gì nên giữ, điều gì nên thay đổi. Tao không lừa dối bản thân nữa, nhưng cũng không dùng ‘sự thật’ như một cái búa để làm tổn thương người khác.”

Thằng Fen bây giờ không phải là “thằng sống thật kiểu thô lỗ” ngày xưa nữa. Giờ, nó là một người hiểu bản thân, chấp nhận mọi khía cạnh của chính mình, và biết cách sống sao cho hài hòa với đời.

Khi đã sống quá lâu trong những lớp vỏ bọc, chúng ta sợ phải đối diện với chính mình. Ai cũng có những yếu đuối, những điểm chưa hoàn hảo, và điều quan trọng là dám chấp nhận và sửa chữa những yếu điểm ấy. Nhưng nếu chúng ta cứ sống trong vỏ bọc, chúng ta sẽ không bao giờ hiểu mình thực sự là ai.

Fen cũng từng gặp khó khăn trong việc đối diện với những cảm xúc tiêu cực trong chính mình. Nhưng khi đã quyết tâm sống thật, Fen học cách chấp nhận sự phức tạp trong bản thân và trong thế giới này. Không ai hoàn hảo, và nếu ta không thể nhìn thấy những khía cạnh chưa hoàn thiện của chính mình, ta sẽ mãi không thể trở thành phiên bản tốt hơn.

Nếu mày hỏi tao: “Sống thật là gì?” Tao sẽ nói:

Sau tất cả những cú vấp và bài học đã chia sẻ, cuộc sống của Fen dần trở nên tốt hơn, nhưng cũng không kém phần phức tạp. Fen bắt đầu đối mặt với những tình huống khó nhằn hơn: lựa chọn giữa sống thật và sống để thích nghi, những câu hỏi sâu sắc về chính mình, và cách làm sao để sống đúng giữa một xã hội đầy khuôn mẫu và áp lực.

Tao với Fen ngồi quán cà phê quen. Nó bỗng hỏi tao:

Tao chưa kịp trả lời, Fen đã nói tiếp:

Fen kể, trước đây nó từng bực mình vì cảm giác “bị ép” phải làm vừa lòng sếp, phải nói những lời mà bản thân không muốn. Nhưng giờ nó thay đổi cách nhìn:

“Tao không gọi đó là sống giả tạo, mà là biết điều chỉnh. Tao sống thật với mục tiêu của tao. Nếu làm hài lòng sếp là cách giúp tao thăng tiến và đạt được mục tiêu lâu dài, thì đó là sự thật mà tao chấp nhận. Miễn là tao không đánh mất giá trị và nguyên tắc của chính mình trong quá trình đạt được nó.”

Tại sao lại như vậy? Nếu nói rằng sống thật là phải làm hài lòng sếp để thăng tiến, có phải ta đang hi sinh giá trị bản thân? Không hẳn. Làm hài lòng sếp trong công việc không phải là làm giả, mà là cách để đạt được mục tiêu dài hạn của chính mình. Tuy nhiên, nếu mục tiêu đó làm chúng ta đánh mất chính mình, hay buộc phải làm những điều trái với đạo đức cá nhân, thì đấy mới chính là vấn đề.

Sống thật không có nghĩa là cứ phải thể hiện tất cả cho mọi người thấy. Có những điều sâu kín mà chỉ mình ta biết, không cần phải khoe khoang hay chứng minh. Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, chẳng cần phải vội vàng thể hiện mọi thứ. Quan trọng là chúng ta có đủ tự tin để sống với những gì mình là.

“Cái khác là giờ tao không nịnh bợ kiểu mù quáng nữa. Tao biết điều, biết cân nhắc, và giữ vững giá trị của mình.”

“Mày diễn để đạt được gì? Nếu để che giấu bản thân, thì mày thua. Nhưng nếu diễn để tiến gần hơn đến mục tiêu sống thật, thì đó là lựa chọn đúng đắn.” Quan trọng nhất là tìm sự cân bằng giữa việc sống đúng với bản chất và thích nghi với môi trường.

“Mình thua vì mình là chính mình”

“Lúc đó tao nghĩ: ‘Thôi kệ, mình là chính mình mà, mình khác biệt mà.’ Nhưng sau cùng, tao thua vì chính cái sự bướng bỉnh đó.”

“Đúng, tao là chính tao, nhưng tao cũng phải học cách lắng nghe, thay đổi để trở thành phiên bản tốt hơn. Tao thua không phải vì sống thật, mà vì không chịu phát triển.” Thất bại không phải do là chính mình mà là do không biết thay đổi và học hỏi từ những sai lầm.

Fen nói:

Nó bảo, giống như câu “Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, con người thật của mình sẽ tự nhiên được nhìn nhận qua hành động và cách sống. Nếu bản chất của mình tốt đẹp, thì qua thời gian, người khác sẽ tự nhận ra mà không cần cố show làm gì.

Vì sao sống đúng với chính mình lại khó đến thế?

“Con người ai mà chẳng có lúc đố kỵ, yếu đuối, ích kỷ. Nhưng để sống đúng, mày phải dám nhìn thẳng vào nó, chấp nhận nó, và cải thiện nó từng ngày.”

“Tìm ra mình là ai không phải là câu trả lời có sẵn. Đó là một hành trình, mà mỗi ngày mày đều phải đặt câu hỏi: Tao là ai? Tao đang làm gì? Và cái gì là đúng cho tao?” Cần chấp nhận rằng con người không bao giờ hoàn hảo. Sống thật không phải là không có sai sót, mà là dám thừa nhận và sửa chữa.

Fen nhận ra, một trong những điều quan trọng nhất để không bị lạc giữa “khu rừng quan điểm” là phát triển tư duy phản biện. Tư duy phản biện là một công cụ cực kỳ quan trọng trong những tình huống này. Nó giúp ta nhìn nhận bản chất của mọi vấn đề và không dễ dàng bị chi phối bởi những yếu tố bên ngoài.

Fen bắt đầu tập thói quen đặt câu hỏi:

Fen bảo, chính nhờ tư duy phản biện mà nó biết cách phân biệt giữa những gì mình cần và những gì chỉ là ảnh hưởng từ người khác.

“Lấy lại niềm tin khó lắm, mày ơi. Tao phải mất cả năm trời để chứng minh tao đã thay đổi, không chỉ qua lời nói, mà bằng hành động.”

Một điều quan trọng khi sống thật với bản thân là không nói dối. Khi ta bắt đầu nói dối quá nhiều, việc nhận ra đâu là sự thật cũng trở nên mơ hồ. Niềm tin khi đã mất đi thì khó mà lấy lại được, và nếu bạn không có đủ thời gian và hành động chân thành để chứng minh rằng mình đã thay đổi, rất khó để lấy lại niềm tin từ người khác.

Fen nhận ra:

“Nói thật không phải chỉ là mở miệng nói sự thật, mà còn phải sống thật, để từng hành động phản ánh đúng con người mình. Niềm tin là thứ dễ mất, nhưng khó lấy lại. Và tao thà sống thật ngay từ đầu còn hơn phải tốn cả đời để vá lại những lỗi lầm cũ.”

Đôi khi, thời gian và sự nhất quán là tất cả những gì chúng ta cần để khôi phục niềm tin và mối quan hệ.

Kết nối tất cả

Fen giờ là một thằng sống thật với bản thân theo đúng nghĩa: dám đối mặt với chính mình, không lừa dối cảm xúc, nhưng cũng đủ linh hoạt để thích nghi với đời. Tao nghĩ, nó là minh chứng rõ nhất cho câu nói:

Tao hy vọng, qua câu chuyện của Fen, mày cũng tìm được câu trả lời cho mình:

Related Posts

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *