Sự sống là một thứ gì đó rất tuyệt

Tháng tám 14, 2024

Sự sống quả một thứ gì đó rất tuyệt.
Tất cả mọi khổ đau đều có thể vượt qua, chỉ có cái chết mới là đau đớn mãi.

Con người ấy, ai cũng vậy, đều xấu xa biết nhường nào. Họ coi thường sự sống, coi thường cái tuyệt vời nhất mà vũ trụ ban cho họ, chỉ đến khi cái chết cận kề, họ mới giật mình hối hả mong sự sống kéo dài hơn một chút, mong mình được nán lại thế giới này một chút, không để kiếm tiền, không để hưởng thụ, không để yêu thương, mà chỉ đơn giản là được sống. Lúc như vậy, họ mới coi việc được hít thở thật cao cả biết bao.
Chẳng một ai giống nhau, chẳng cái sống nào là giống cái sống nào, mỗi người chọn một cách tồn tại khác nhau. Và kể cả bạn có đang ngày qua ngày bình thường đến thế thì bạn vẫn đang sống, bạn vẫn đang được tận hưởng hàng tỉ thứ miễn phí trên đời.
Vô vàn những điều nhỏ nhặt mà bạn đã bao giờ yêu đến nó chưa. Bạn đã bao giờ yêu cái nhìn của mình mỗi sáng thức dậy, bạn có bao giờ yêu bước chân đầu tiên mình đặt xuống giường sau đó, bạn có bao giờ yêu những hơi thở đều đặn của mình mỗi ngày,… Bạn có bao giờ?
Bạn có bao giờ vô cùng thích thú khi nhìn những tia nắng trên đỉnh ngọn cây, bạn có bao giờ hét lên cảm thán vì trời mưa mới dịu dàng làm sao, bạn có bao giờ cảm nhận rõ ràng cái không khí mát mẻ mỗi ngày thu, rồi bạn có bao giờ lao mình vào cái giá rét cắt da cắt thịt của mùa đông mà ôm trọn lấy nó,… Bạn có bao giờ? 

Bạn có bao giờ cảm ơn vì mình được gọi hai tiếng ba mẹ, bạn có bao giờ thấy hạnh phúc vì mình có gia đình, có bạn bè, có người mình thương yêu bên cạnh,… Đã bao giờ?
Con người thì đều ích kỷ như nhau, chỉ là bạn san sẻ cái cảm xúc của mình cho ai, cho cái gì và cho bao nhiêu. Và bạn biết rằng yêu, được yêu là trạng thái đẹp nhất. Cái thứ tuyệt vời như thế, không phải ai cũng biết cách tận hưởng trọn vẹn. 
Tuổi mơ mộng còn đang dang dở, tôi vô tình bước chân vào xã hội của người lớn. Người lớn là một khái niệm của những con người đã nếm trải đủ thứ trên đời, có người từ đó mà thông thái với những bài học in sâu mãi sau này, có người thì chẳng giữ được mình, sa đọa đi bởi cái vật vã của xã hội người lớn. Ai cũng có nỗi niềm riêng giấu riêng mãi tận sâu cuối lòng mình, nhưng ai ơi, đừng để nó ăn sâu vào trái tim bạn, đừng để nó nuốt chửng cái thiện lương, cái ấm áp của cái đang đập bên ngực trái của bạn.

Năm 22 tuổi, độ tuổi đôi mắt thật xinh, giọng ca ngân nga trong vắt, tâm hồn muốn hồn nhiên như 12 lại chẳng thể nữa rồi. Tâm hồn 12 tuổi vẫn hồn nhiên ở đâu đó trong tôi, nhưng nó đang bị nén lại bởi quá nhiều cảm xúc khác nhau. Cũng do phải hòa nhập với xã hội người lớn, tôi buộc phải biết những gì không muốn biết, tôi buộc phải nghe, phải gánh chịu và phải làm những điều mà tôi từng rất ghét. Cái tâm hồn đó của tôi vẫn đang gắng gượng, nó gạt bỏ đi những cái xấu xa, cố vươn đến tận mãi bây giờ. Chẳng phải tôi không biết cái xã hội người lớn nó khó khăn đến thế nào, chẳng phải tôi ngốc nghếch, chỉ là tôi vẫn muốn giữ lòng mình ngây thơ mãi thế, giữ mình không bị cuốn vào cái tầm thường, cái xấu xa vô nghĩa.
Tôi chẳng hiểu, rõ rằng ai cũng muốn mình hướng tới cái đẹp, nhưng suy nghĩ và cách làm của mọi người lại không như thế, phần nhiều là ngược lại với lẽ đúng đắn. Mà chắc có quy chuẩn nào là đúng đắn hoàn toàn, chỉ là nên và không nên, tùy góc nhìn của mỗi người. Nhưng nếu đánh giá như thế thì lại chẳng có ai xấu, ai tốt cả. Tất cả vẫn phải theo một quy chuẩn của xã hội đặt ra mà nó đã xuất hiện cùng với nhiều cột mốc của loài người. Nhìn nhận và đánh giá bằng trái tim và lí trí, bạn sẽ tìm ra lối đi chính xác nhất của mình.

Kể cho bạn nghe tuổi 21 của tôi, tôi đã gặp người đầu tiên làm tôi biết yêu, biết buồn đến tận cùng, biết sai nhưng vẫn đâm đầu làm. Khi tôi dốc hết tâm can cho cậu ấy, thì tôi lại phát hiện bản thân mình bị lừa mất rồi, tự đáng thương trong mối quan hệ của chính mình, tự mình nhận lấy nỗi đau. Không tại ai cả, do tôi không tự giữ được cái mình để nó đổ lỗi cho cái này cái kia mà sống xuềnh xoàng. Vừa mới học cách tốt đẹp không được bao lâu, một vài tổn thương từ một vài người bạn, cùng với nỗi đau từ cậu ấy, sự ích kỷ trong tôi trỗi dậy cao quá, nó khiến cái mình của chính tôi bị đè nén quá sâu.
Đã bước qua tuổi 22, tôi vẫn chưa thể làm quen với nỗi đau đó, chưa thể bước ra nữa, đôi chân của tôi chững lại, đôi lúc là lùi về phía sau. 
Tuổi 22, tôi tiếp tục nhận được quá nhiều bài học, và nỗi buồn đến với tôi một cách đột ngột khi tin bạn tôi mất do tai nạn. Các cụ ta đã dạy rằng: “Ở hiền gặp lành” vậy mà sao những người tốt bụng luôn gặp phải nhiều bất hạnh quá, còn những người xấu thì lại nhởn nhơ hơn. Tôi chẳng quá nhiều niềm tin vào luật nhân quả, nhiều lúc là thất vọng, tôi chỉ sống, sống cho lương tâm của mình, sống cho cái đẹp của mình góp đẹp cho đời.

Tôi đang cố gắng thay đổi lối sống hư hại của mình. Tôi khó khăn quá khi muốn lấy lại bản thân mình của một năm trước, quãng thời gian mà bạn bè, người thân và cả chính tôi cũng đánh giá là mình tốt đẹp nhất. Giờ tôi chẳng biết tôi lấy lại nó, hay là nên tiến tới thành của một tôi khác tốt đẹp hơn trong tương lai. Từng bước một, thật chậm thôi, vì học làm người tốt giữa bao cái xấu thì khó khăn hơn lúc bắt đầu mà.
Đợi tôi nhé.
Dù gì đi nữa, hãy yêu sự sống của mình. Hãy nhìn đời bằng đôi mắt của trái tim.