Tôi nghĩ mình sẽ cô đơn suốt đời

Tháng bảy 30, 2024

29/07/2024 – Tôi đã 29 tuổi và 5 tháng
Viết ra dòng này thì kể ra cũng buồn cười. Nhưng tôi nghĩ mình sẽ cô đơn suốt đời. Có lẽ vậy!
———————–
Chiều nay tôi vừa nghe mẹ kể, rằng đứa em họ sinh năm 2002 mới kết hôn đầu năm 2024, chú rể 1989, em ấy đã có bầu được 4 tháng rồi. Chưa kịp chúc mừng em nó thì lại nghe tin rằng cả 2 vợ chồng nó đều đang thất nghiệp, trông chờ vào công việc lao động chân tay được thuê mướn theo từng ngày.
Và rồi tối nay lại nghe tin, 1 người bạn cũ của tôi năm ngoái đã kết hôn rồi. Đó chính là người – bạn – mập – mờ của tôi mà khiến mẹ tôi đã quyết định sửa nhà, vì biết đâu con gái sắp lấy chồng.
Vậy thì bao giờ mới đến lượt tôi kết hôn nhỉ?
————————
Tôi trải qua quãng đời năm 27,5 tuổi – 28 tuổi – 28,5 tuổi với sự khủng hoảng trầm trọng vì mẹ bắt lấy chồng, trên facebook thì bạn bè khoe con cái kháu khỉnh, nhà xe đàng hoàng, cái mà người ta hay gọi là “áp lực đồng trang lứa”. Còn tôi, tôi chẳng có nổi 200tr trong tài khoản ngân hàng, dù chỉ là để phòng thân lúc ốm đau bệnh tật. Tôi như đang trượt dần xuống một con dốc dài, trượt mãi trượt mãi mà chẳng thể chạm đáy. Những cuộc cãi nhau với mẹ thường xuyên xảy ra. Mẹ bảo tôi khó tính, rằng tôi tự kỷ không chịu mở lòng, giới thiệu bao nhiêu mối duyên rồi mà không chịu đi cà phê, rồi bảo rằng ở trong cái xóm này mà bằng tuổi tôi thì chúng nó con cái đuề huề hết rồi. Tôi đã quá mệt mỏi với những màn đối đáp căng thẳng giữa 2 mẹ con. Tôi đành hạ giọng mà nói rằng: “Con không nghĩ rằng chuyện này lại khiến con và mẹ cãi nhau nhiều như vậy. Kết hôn đâu phải việc cứ muốn là sẽ thành công đâu! Con có rất nhiều việc cần làm mà chưa thực hiện được, và con thấy rằng nếu như kết hôn xong thì con khó có thể thực hiện được những việc ấy. Vậy nên xin mẹ cho con chút thời gian. Khi xong những việc cần làm, và khi đã sẵn sàng, thì con sẽ lấy chồng”.
Mẹ hỏi tôi: “Vậy thì con thích người như thế nào để mẹ còn liệu?”
Ừ nhỉ, vậy tôi thích kiểu người như thế nào nhỉ? Tôi không biết nữa.
————————————————–
Tôi và anh làm cùng công ty, ít khi có cơ hội làm việc cùng, nên càng ít dịp nói chuyện với nhau. Mọi người khen anh giỏi, bảo anh giàu lắm, tự mua được nhà ở Hà Nội, đi du lịch nước ngoài rất nhiều lần. Tôi cũng chỉ biết vài câu chuyện của anh, cũng biết anh là người có học thức, khéo léo, được mọi người yêu quý. Tôi có cảm tình đặc biệt dành cho anh (có thể tình cảm đó xuất phát từ khi tôi vô tình thấy sao kê thẻ tín dụng của anh, thanh toán tiền điện cho 3 căn nhà).
Một buổi trưa nọ, phòng họp được tận dụng cho nhân viên ăn trưa, tôi đang ngồi 1 mình thì anh bước vào phòng, ngồi cách nhau chừng 3m. Đó là lần đầu tiên tôi và anh nói chuyện với nhau nhiều chữ như vậy.
Câu chuyện về việc anh sắp đi Châu Âu 2 tuần, về Olympic Paris, về việc tôi muốn đi Hà Lan, về tranh tĩnh vật hoa quả, về việc lính gác ở Thành Vatican là người Thụy Sỹ. Anh gặng hỏi tôi về việc tại sao lại muốn đi Hà Lan mà không phải là những quốc gia khác ở Châu Âu. Tôi thì tất nhiên rồi, kể cả lúc ấy tym có đập 1000 nhịp 1 phút, thì tôi cũng không kể cho anh nghe lý do là gì. Tôi và anh đâu thân thiết đến vậy.
Và nếu không có ca làm việc buổi chiều, thì có lẽ câu chuyện giữa 2 đứa vẫn còn tiếp diễn thêm 1 lúc lâu nữa (à mà có thể là kết thúc chóng vánh bằng sự im lặng thường thấy của tôi khi gặp người lạ).
Tôi cứ nghĩ mãi về bữa trưa ấy, đã hiểu tại sao anh (cùng với sự khéo léo) được mọi người yêu quý. Sự khéo léo ấy có thể là do bản năng, cũng có thể là do tu tập mà có được. Tôi lại thêm chút cảm tình với anh. Tôi kể cho bà chị nghe, bà ấy chỉ chốt 1 câu rằng: “Em rung động là vì em gặp được người cùng tần số”.
À, có lẽ vậy!
Tôi cảm thấy có 1 sự quen thuộc gì đó nơi anh, rất khó miêu tả.
Hóa ra anh chính là kiểu người mà tôi muốn tìm khi chọn 1 người bạn đồng hành trong cuộc sống. Nói vậy hơi quá, nhưng cũng có thể giống đến 8-9 phần. Tôi có thể cùng anh ngồi hàng giờ đọc sách, chia sẻ với nhau những sự thú vị mà sách vở mang lại. Tôi có thể cùng anh trekking, chạy bộ hoặc đạp xe, cùng đi nghe nhạc cổ điển hoặc thưởng thức triển lãm tranh, lang thang trong các viện bảo tàng. Những lúc tôi hoảng loạn, chắc chắn sự điềm tĩnh của anh sẽ khiến tôi an lòng hơn. Người biết tính toán trước sau, biết nhìn tổng thể như anh, có thể bù đắp cho sự nóng vội, bốc đồng của tôi. Thực sự là đúng với những gì tôi tưởng tượng về 1 người có thể cùng chia sẻ về cuộc sống đầy thú vị, và cũng nhiều sự mệt mỏi này.
Ừ, nhưng cả công ty đặt ra câu hỏi là: “Anh có phải trai làng gốm không?”. Vì sự chu đáo, vì sự nhẹ nhàng tỉ mỉ của anh, vì sinh năm 1989 mà chưa lấy vợ???
Câu hỏi này chưa có câu trả lời thì tôi lại được biết rằng, chị bạn thân của anh, cùng công ty, tán anh mãi mà anh không đổ, và chị đã quyết tâm rằng nếu không lấy được anh làm chồng thì đời này chị sẽ không lấy ai khác.
Nhưng đối với tôi, tôi tự nhìn lại bản thân mình. Thành thực mà nói, tôi không xứng, thực sự là không xứng với anh.
Tôi đã cố gắng đọc nhiều sách, cố gắng học hỏi, cố gắng tìm hiểu nhiều kỹ năng. Chỉ vì tôi nghĩ rằng, nếu sau này có vô tình gặp được người mình thích, mình sẽ không phải xấu hổ vì bản thân mình thiếu hiểu biết. Nhưng khi tôi gặp được anh, tôi lại cảm thấy rằng, tôi kém cỏi vô cùng. Xét về gia cảnh, về học thức, về kỹ năng, về quan hệ xã hội, đúng là 1 trời 1 vực. Công ty tôi nhiều người giỏi như vậy, các mối quan hệ xung quanh anh cũng toàn những người có năng lực, người đi du học, người làm việc ở công ty nước ngoài. Vậy thì tôi có cơ hội nào để chen chân vào cuộc sống tốt đẹp của anh không? Hiển nhiên là không rồi. Tôi tự cho mình đáp án.
Tôi đã dành hẳn 1 ngày để bản thân được thất tình, buồn 1 chút cho mảnh tình cảm chưa nở đã tắt của tôi. Và có lẽ với sự ngưỡng mộ của tôi dành cho anh, sau này cũng sẽ không có ai vượt qua được.
Tôi bảo với bà chị rằng: “Chưa xét về mặt tình cảm, nhưng về sự ngưỡng mộ thì sau này không ai vượt qua được anh K”.
Chị tôi cười đáp rằng: “Thì đúng rồi! Thích guu kiểu học hành nó vẫn là cái gì đó rất khác bọt”
Có lẽ tôi thích anh K thật rồi. Có lẽ tôi thất tình thật rồi.
———————–
Lần đầu tiên tôi gặp 1 người mà tôi thực sự có hứng thú muốn tìm hiểu, muốn nói chuyện nhiều hơn, muốn dành nhiều thời gian hơn để ở bên cạnh. Vậy mà chỉ dừng lại ở mối quan hệ đồng nghiệp, không hơn không kém. Tôi sẽ giữ cho bản thân 1 chút tự trọng, 1 chút làm giá, và giữ lại 1 mối quan hệ đồng nghiệp chân chính.
———————
Tôi nghĩ mình sẽ cô đơn suốt đời.