Trung Bình Sau Một Buổi Tan Ca

Anh mở vội cánh cửa sổ để đón lấy một ít khí trời và làn gió mát của buổi chiều tàn ở Sài Gòn. Quẳng chiếc balo chứa gánh nặng của những muộn phiền xuống giường, bật vội chiếc đèn ngủ mang ánh sáng vàng phong cách cổ điển Pháp mà anh ưa thích, ánh đèn nhẹ nhàng lan tỏa một góc căn phòng, nhưng thay vì mang lại sự ấm áp, nó chỉ càng làm anh thấy sự cô đơn. Bức tường phòng ngả một màu vàng nhạt, khiến căn phòng trông như chìm trong ánh sáng yếu ớt, mờ mịt, tựa như chính anh – một cậu trai trẻ đang đướng lưng chừng trên sườn dốc cuộc đời, lạc lõng giữa thành phố này, giữa những rối ren không tên.

Đầu anh bận suy tư, nhưng người anh đã thay đổi sang bộ quần áo tập luyện từ khi nào. Tất cả diễn ra như một thói quen khiên cưỡng dù não anh đã tắt. Đôi giày chạy đã mòn gót như chính những bước chân nặng nề của anh trên con đường dài, ở đâu đó nơi sàn nhà có in dấu rõ hình hai bàn tay nơi mà anh hay chống đẩy. Tập luyện, là điều duy nhất giúp anh giữ cho mình cảm giác tồn tại. Những nhịp tim đập gấp rút, những đau nhói của cơ bắp, những giọt mồ hôi tuôn ra thấm đậm trên khuôn mặt anh, tất cả như một cách anh xả ra những nỗi niềm còn sót lại trong người sau ngày dài bận rộn.

Khi mọi thứ xong xuôi, cũng đã khuya và đêm đã buông xuống từ khi nào. Thành phố ngoài kia bắt đầu chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn ánh đèn từ những vài căn hộ ở những tòa nhà cao tầng ở phía xa sáng lẻ loi trong nền trời đen thẳm. Anh kéo nhẹ rèm cửa sổ, lưng tựa vào bức tường cạnh đó, mắt lặng nhìn về phía khoảng đêm bao la. Đó là nơi anh thường đứng, như một người lữ khách tạm dừng chân trên hành trình bất tận của cuộc đời, vội lánh đi những vội vã của cuộc sống.

Tim Đóng

Anh bật playlist nhạc phong cách K-rock hiện đại đượm buồn quen thuộc, list nhạc mà anh vẫn thường nghe những lúc tâm trạng rơi vào khoảng trống vô định như thế. Tai đeo chiếc tai nghe, những giai điệu buồn bã quen thuộc vang lên, len lỏi vào từng nhịp tim, từng ý nghĩ của anh. Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, rít một hơi thật sâu, để làn khói trắng mờ nhẹ nhàng bay tỏa quanh mặt, rồi vút lên trong không gian, hòa vào ánh sáng u ám của đèn phòng. Khói thuốc cứ thế lan tỏa, mờ ảo và vô hình, như chính những suy nghĩ đang cuộn trào trong đầu anh.

Chuyện tình cảm ư? Một nỗi buồn đem bám anh bấy lâu nay. Đã bao lâu rồi kể từ ngày cô ấy và anh chọn cách kết thúc? Những kỷ niệm với người yêu cũ dần phai nhạt như làn khói thuốc, nhưng đôi lúc lại hiện về rõ ràng đến kỳ lạ, làm nhói lên trong lòng anh một chút hối tiếc. Cô ấy đã đi, mang theo cả những dự định chung mà họ từng vẽ ra. Anh vẫn nhớ những lần họ cùng nhau bước trên con đường nhỏ chốn công viên, cười đùa dưới ánh nắng dịu nhẹ của một buổi sáng trong lành, hay những đêm mưa lớn họ ngồi quây quần trong căn phòng này, chuyện trò không dứt. Nhưng rồi cuộc sống đưa đẩy, những bất đồng cứ lớn dần lên, đến mức cả hai không còn có thể tiếp tục nhìn về cùng một hướng.

Hồn Lạc

Tiếng nhạc vẫn vang lên, giai điệu buồn man mác mang chút sự ám ảnh. Những dòng suy nghĩ cứ nối tiếp nhau, kéo anh vào vòng xoáy của những ký ức, những nỗi niềm anh giấu kín chưa một lần nói thành lời. Anh nghĩ bâng quơ, có lẽ anh không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy. Ở đâu đó trong thành phố này, có lẽ cũng có những người đàn ông như anh, cũng đứng bên cửa sổ này, cũng hút điếu thuốc trên tay và suy tư về những nỗi sầu cảm.

Nhưng cho dù thế nào, anh vẫn phải bước tiếp. Đêm đã buông xuống, cuộc hành trình, cuộc sống của anh phải vẫn tiếp diễn – hành trình đi tìm ý nghĩa cho chính anh, đi tìm câu trả lời cho những điều chưa được giải đáp. Dẫu biết rằng con đường phía trước vẫn còn rất nhiều ngã rẽ, và không phải lúc nào cũng dễ dàng để tìm thấy lối đi đúng đắn.

Tái bút: Gần đây, tôi có xem một bộ phim và tìm được một bài hát khá phù hợp với bài viết này, mời bạn cùng lắng nghe.

Related Posts

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *