Viết như cách kết nối với thực tại
Mỗi người sẽ có những động lực riêng khi viết hay kể ra câu chuyện bản thân. Mỗi thời điểm cuộc đời cũng có những nhu cầu khác nhau. Ví dụ như mình, hồi lên 10 thì là có gắng mang những chi tiết cuộc sống xung quanh vào một câu chuyện duy nhất, nơi mình làm nhân vật chính, để có thể phiêu lưu trong các thế giới tưởng tượng. Đến tầm 20 thì là like, share và follower. Đã có bài viết của mình đạt được 1 triệu view, một “thành tích” vui mà có lần say đã huyênh hoang kể ra, rồi về sau nghĩ lại luôn thấy hối hận. Giờ hơn 30, đã sống tương đối bền và lâu để biết rằng chỉ nên uống say khi ở một mình, thì nhu cầu hiện tại của mình là cố gắng hiểu, chấp nhận bản thân và thực tại, và kết nối thực tại này với câu chuyện cuộc đời. Có những lúc mình thấy bản thân bị trôi đi, bị vụn ra, không còn là một tổng thể trọn vẹn như đã từng. Có lẽ ai cũng có cảm giác này.
Trong cuộc sống, cá nhân mỗi người sẽ luôn phải thích nghi, thay đổi và chấp nhận cái mới. Việc này thường không vui vẻ gì. Tưởng tượng cuộc đời đã qua là một câu chuyện trọn vẹn, có đầu có cuối và có ý nghĩa, rồi một sự kiện xảy ra, làm câu chuyện bị ngắt quãng, ta-của-hôm-nay đã khác ta-của-quá-khứ. Sự khác biệt này, có thể đến từ hoàn cảnh, hoặc từ chính sự thay đổi của bản thân, khiến ta bức bối, mờ hồ, và cảm thấy bối rỗi không biết nghĩ gì, lí giải ra sao cái đoạn ngắt quãng cuộc đời trên. Vì vì thế ta cố gắng kể lại, viết lại, như một cách kết nối vào câu chuyện cuộc đời đã qua. Mình cho rằng đã số chúng ta vẫn luôn làm điều này, ở các mức độ và cách thức khác nhau, vì chúng ta không chấp nhận được một cái mới xảy ra mà không liên quan với những cái đã có. Ở đây, chúng ta luôn cố gắng để chúng ta-câu chuyện cuộc đời ta được thống nhất, được giải thích, được chấp nhận và được chia sẻ.
Còn lí do vì sao là 574 chữ thì đơn giản thôi, đó là vì bài viết đầu tiên/khởi nguồn của website có 574 chữ. Khi đọc bài viết này mình thấy một phần cuộc đời ở bên trong. Cái cảm giác được an ủi, rằng có người, dù vô danh, đã hiểu, đã như thế, đã ở đây. Rằng ta không phải đơn độc trong chính câu chuyện của mình.