Vòi tình – Thơ của P.N.Thường Đoan
Vòi tình – Thơ của P.N.Thường Đoan
lốc xoáy gió xoáy mạnh
vòi rồng anh hút em từ mặt biển bình yên
ngả nghiêng trong mưa giông
chiếc thuyền thúng đứt neo trôi
em dạt khỏi ngôi nhà dã tràng
muống biển từ đó cô đơn
ôm vòm trời phế tích
vươn mình ra bờ xa hóng sóng
khắc khoải héo úa chờ trăng
không là cát, giữa đại dương em hát
lời tình bay tìm người
không là cát, em làm ngôi sao biển
di trú trên bầu trời nhiều mây sắp mưa.
lốc xoáy với gió quét qua trùng khơi
làm lật vầng trăng chiều
lời hẹn tan theo cột nước trắng.
người lạt màu yêu
cát thôi vàng chờ nắng
vòi rồng trắng xóa nối trời với biển
vòi tình anh vừa nối em đã tan!
em va đập vào đêm thăm thẳm
chiếc phễu tình chở trái tim chứa đám mây vũ tích
ngàn năm ngoài biển khơi tìm người.
Bạn đang đọc Vòi tình – Thơ của P.N.Thường Đoan tại website hungday.com