|VỤ ÁN CÓ THẬT| HAI THẾ KỶ – ICIỆT – (26)

|VỤ ÁN CÓ THẬT| HAI THẾ KỶ – ICIỆT – (26)

Chương 7. TIẾNG ĐỊCH ĐÊM TRĂNG (P1)

– Phong đã đi những nơi nào trong suốt ngần ấy năm?

– Đói bụng thì ăn cơm, mệt thì đi ngủ.

Phía sau lưng tôi, giọng nói nhỏ nhẹ của Vô Khuyết nhưng đầy cứng rắn, ngắt khỏi dòng ký ức đầy tình cảm.

– Tôi nghĩ có cả của anh.

– Là một lời hứa đi kèm điều kiện. – Phong trả lời.

Phong nhìn hai chúng tôi mỉm cười, “Đi thôi, chúng ta nên để Vô Khuyết với nỗi niềm của anh ta.”

– Tôi xin anh một ân huệ được không Vô Danh?

– Không cần nhiều, tôi muốn Kỳ Nam ở bên cạnh các anh một tuần, tôi không có thời gian chăm sóc cậu bé trong lúc này.

– Riêng với Vô Ưu, tôi vẫn mong anh nhớ lời hứa của mình.

Tôi cười nói với Phi, “Một phương pháp rèn luyện của thầy chúng tôi năm xưa, việc băng kín mắt như vậy, khi sinh hoạt sẽ làm trỗi dậy những bản năng khác như thính giác, khứu giác và xúc giác. Chỉ là một bài tập thôi, cả tôi và Phong ngày xưa đều phải tập qua, khi hoàn thành những khóa tập luyện đó, người ta sẽ có những bản năng mới khi ý thức được về năng lực bản thân.”

Tôi bật cười rồi bốn người chúng tôi lên xe trở về nhà Phi.

– Có lẽ anh và Phong cần nhiều thời gian hơn cho lần gặp lại này, tôi sẽ về nhà nghỉ ngơi vì cả đêm không ngủ rồi.

– Ý Phong thì sao? – Tôi hỏi.

– Tôi lo hoàn tất cuốn sách của mình.

– Rất sẵn lòng.

– Tôi sẽ rãnh rỗi đến hết tháng mười hai này.

Cậu bé cười khì khì rồi dạ.

***

Tôi ngồi nhà chờ đợi cuộc điện của Phi, đúng bảy giờ tối, anh gọi và hẹn tôi gặp mặt tại nhà anh lúc tám giờ. Đúng hẹn, tôi có mặt và quây quần bên phòng khách quen thuộc, Phong đứng trước tấm bản đồ trên bảng lớn, với hình con tò vò và những sợi dây đủ màu nối giữa các đinh gim tạo thành hình con bướm.

– Kiệt chưa hiểu.

Tôi nhận tập hồ sơ về giáo sư Lâm, cách thức mà ông ta đào tạo những đứa con của mình, cũng như những phương pháp giáo dục quái dị để tạo nên sự phát triển năng lực khủng khiếp trên mỗi con người. Chẳng hạn, Minh Tuấn vừa làm tình vừa phải băng kín mắt lại, phải mày mò trong đêm tối để xác định từng vị trí trên thân thể đối phương, phải cảm nhận từng động tác trên da thịt để biết được cảm xúc kẻ đang làm tình với mình là gì. Tôi giật mình. Phong hiểu điều tôi đang nghĩ, dù anh vẫn nhìn chăm chăm vào tấm bản đồ.

– Đáng lý ra tôi cần nhận thức điều này sớm hơn. Một người như giáo sư Lâm, chắc chắn phải quen biết thầy chúng ta những năm mà thầy còn sống.

– Tất cả chúng ta đều được rèn luyện từ một phương pháp chung.

– Không lẽ thuộc về giáo sư Lâm? – Phi thắc mắc.

– Tri thức cổ xưa. – Tôi nhận định.

– Điều này xem ra có liên quan đến nhiều nền văn minh cổ xưa trên trái đất. – Tôi nhận định.

– Vậy chúng ta cần tìm hiểu điều gì từ văn minh cổ đại? – Phi hỏi.

Phi lập lại một cách khó hiểu, “Nếp gãy văn minh?”

– Đó chính là hiện tượng khó hiểu khi những hiểu biết của một nền văn minh không hề lưu truyền cho thế hệ sau. Chẳng hạn, Phi, anh còn nhớ về nền văn minh Ai Cập chứ? Cách đây 7000 năm thì Ai Cập bước vào thời kỳ đồ đồng, chẳng bao lâu sau thì người Ai Cập tìm ra lịch tính theo mặt trời khi mà toàn thể nhân loại chỉ có thể tính ra lịch theo mặt trăng, đột ngột, cách đây 5000 năm thì vương triều đầu tiên của Ai Cập xuất hiện, suốt 27 triều đại Ai Cập cổ, nhưng chỉ có ba vương triều đầu tiên là bắt đầu họ xây dựng nên Kim tự tháp, đến vương triều thứ tư thì xây dựng nên Kim tự tháp lớn nhất Cheops, rồi từ đó trở về sau mọi vương triều đều thất bại trong việc xây dựng Kim tự tháp, nếu không phải xây lên thì sập, thì nó cũng trở nên xấu xí đến trơ trẽn. Điều gì khiến một nền văn minh tự nhiên rực rỡ trong giai đoạn đầu rồi những giai đoạn kế tiếp không kế thừa được kỹ thuật xây dựng đời trước? Nên nhớ, khi đó Ai Cập đã có chữ viết.

Điều này cũng tương tự với văn minh Hi Lạp, khi kỹ thuật xây dựng mất dấu hoàn toàn trở về sau, không một ai kế thừa nó.

Tất cả những hiện tượng đó, như thể, mọi nền văn minh đều bị biến mất tri thức một cách đột ngột.

– Tất cả những điều đó, chỉ có một lời giải thích duy nhất lúc này, là đột ngột có một hiểu biết với khối lượng tri thức đồ sộ, do một nhóm người nắm giữ, và nhóm người đó rời đi, kết quả đã làm mất dấu kỹ thuật cũng như tri thức cũ.

– Đó chính là thứ tri thức làm nên nền văn minh cho nhiều nơi trên địa cầu?

(còn tiếp)

Related Posts

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *