|VỤ ÁN CÓ THẬT| NHỮNG NGÀY CUỐI THÁNG TƯ – ICIỆT – (7)
Tháng mười một 20, 2024
Chương 3. BÊN KIA BỜ THIỆN ÁC (P2)
– Vâng. Trong hai năm, chị bảo rằng đã đi tìm con khắp Saigon, không có bóng dáng tin tức nào từ đứa con gái ngây dại của mình. Tuyệt vọng, chị mất niềm tin từ những cánh tay công quyền, những hứa hẹn mờ nhạt, khi Saigon mỗi vài năm luôn có vài trăm người mất tích. Có những người chết trong tai nạn xe cộ, có người biệt xứ, và những cái chết vô danh dưới sông Saigon. Ai mà biết được. Chị đã trở về quê với tâm hồn nặng trĩu.
– Vâng, đó là cái tôi chờ nghe anh.
– Có.
– Rất sạch.
– Rất cũ và bẩn.
Phi bật cười thành tiếng
– Anh quá đẹp trai là một bất lợi. Lại thêm phép lịch sự nhã nhặn hiếm có ở người Việt Nam, đặc tính vốn có ở giới quý tộc phương Tây nhiều hơn, làm mọi người đàn bà đứng trước anh dễ rung động. Phép sửa soạn khi gặp anh làm tôi nghi ngờ về lòng chung thủy, một người chích ngò mà bàn chân, ngón chân hãy còn quá sạch sẽ không chút gợn phèn thì rõ ràng bà ta vẫn còn dư tiền và thời gian để chăm sóc thân thể. Để làm gì? Khi giống cái làm đẹp, chỉ để dành cho giống đực. Hai mươi mốt năm kể từ 1993, chắc hẳn bà ta đã vụng trộm không ít lần, khác lạ mà tôi tò mò là bà ta không mang thai sao? Hoặc giả biết cách phòng chống, hoặc giả thiết khác kinh dị hơn là phá thai. Mà thôi, bà ta không hề có đức tin, vì đức tin thường đi kèm đạo đức. Và điều này được chứng minh khi bà ta thờ ơ cả việc thờ cúng trời đất, một thứ tín ngưỡng rất miền Nam. Ở tỉnh thường nhiều thời gian, nếu khéo léo, thì ở tuổi bốn mươi sẽ vẫn còn son sắc nếu biết giữ gìn, thậm chí, tôi còn nghi ngờ nghề nghiệp chích hành của bà ta.
– Bà ta xạo, bà ta biết rõ con gái mình đã gặp Lamech. Có thể lão ta đã cho bà ta một số tiền xem như bán con, bà ta vẫn còn thông minh để vòi thêm, nên lên Saigon tìm con. Lamech không vừa, nên đã chuyển cô gái vài Waterfront nơi mà chắc chắn bà ta không thể tìm đến. Nhờ có tiền, nên bà ta đã dành nó cho việc săn sóc cơ thể, bà ta nói dối như cuội nếu ta khôn khéo nhìn vào số tiền mà Lamech có thể cho bà ấy và im lặng sống vờ nghèo khổ để tránh lòng tham láng giềng cũng như đôi lúc có thể nhũn nhặn chấp nhận lòng hảo tâm của ai đó. Vì thông minh, nên bà ta hiểu tiền núi núi lở, việc chi tiêu khôn ngoan, không khoa trương là con đường sống dư dật đến cuối đời. Nếu như anh không đến và mang cho bà ta một niềm tin tìm lại con gái để hái ra tiền.
– Bà ta nói chuyện rất ngọt, ngọt đến mức anh cũng gọi bằng chị. Một danh từ thật trìu mến.
– Ái chà chà. Danh hiệu cao quý quá chừng, phụ nữ.
Dẫu cười đùa, nhưng nét mệt mỏi vẫn lẩn khuất quanh đôi mắt. Phi có đôi mắt đẹp hiếm có ở người Việt, đôi mắt sâu, mi dài, đen lay láy. Đôi mắt thể hiện người có nghị lực và sức dẻo dai của một dân tộc vùng Trung Á hơn là Đông Á. Sau trận cười giòn giã, Phi ngã bật vào thành ghế, đôi mắt nhắm nghiền lại để lấy chút sức lực.
– Tôi đã khai trước với anh là ba đêm không ngủ. Hiển nhiên phải có chút ít giá trị trong những đêm đó chứ.
– Thật tình là không, mọi việc hầu như diễn ra bình thường. Một cuộc tiếp xúc bình thường, tôi cũng không chút thắc mắc nào. Tôi dự định tìm chút gì ăn và lái xe về Saigon. Nhưng đột ngột, tôi cảm giác có gì đó không tự nhiên, anh biết cảm giác đó chứ?
– Anh nghiên cứu về triết học, nhất là Kant, anh sẽ lý giải thế nào về cảm giác không tự nhiên, một cái gì đó ngờ ngợ?
– Tuyệt vời, anh hiểu ngay ý tôi.
– Chính xác, khi con người ta cảm thấy nguy hiểm, trực giác của họ sẽ lựa chọn dữ kiện từ giác quan và đưa vào tâm thức.
– Đúng. Không phải dữ kiện nào cũng được chọn lựa, nếu chúng không phù hợp với tâm thức. Và căn nhà của người mẹ đã mang cho tôi một cảm giác gì đó không giống với những căn nhà người miền Nam.
– Tương đối chính xác, làm cách nào anh biết được?
– Quả thật, điều tôi sực nhớ, là ngôi nhà hoàn toàn không có bàn thờ tổ tiên. Mọi căn nhà ở miền Nam, bàn thờ tổ tiên luôn hướng ra cửa chính và là nơi sáng sủa nhất, thoáng đãng nhất. Căn nhà này không hề có. Thêm nữa, suốt mười tám năm, không lẽ cô con gái không hề chụp một tấm hình nào? Người thân của gia đình này đâu? Họ hàng của họ đâu? Và tôi quyết định quay lại căn nhà đó, tôi muốn biết hoạt động về đêm của căn nhà đó. Anh Kiệt, anh sao vậy? Anh có vẻ xúc động.
– Đúng như anh đoán, chị ấy…
– Hahaha, rồi, người mẹ. Vâng, người mẹ qua lại với một gã đàn ông. Họ khéo léo, gặp nhau khi mọi ánh sáng đã tắt. Lúc chín giờ tối. Người đàn ông đi cub 50, chạy xe vào sân, ông ta đưa thẳng xe vào nhà. Dưới ánh đèn nê-ông, không quá khó nhận ra họ gian díu với nhau dù mọi cánh cửa đóng kín. Tôi không quan tâm điều này, vì dẫu sao vẫn là quyền tự do của họ. Nhưng tôi ngạc nhiên về độ bặm trợn, dơ dáy của người đàn ông. Một người đàn bà nhan sắc vẫn còn, lí do gì lại vụng trộm với một người đàn ông như vậy? Họ ở với nhau suốt đêm. Tôi không rời mắt khỏi căn nhà đó, cho đến năm giờ sáng, người đàn ông ra về. Anh Kiệt, anh có vấn đề gì à?
– Sáng hôm sau, tôi đến trường học của cô gái ở thành phố Vĩnh Long, thật may, tôi đã lấy được bút tích cô gái qua những bài kiểm tra, tôi biết anh sẽ cần dùng nó. Có thể anh không ngạc nhiên cho lắm, cô gái học trường Nguyễn Bỉnh Khiêm, chung trường với Trần Mạnh Khoa. Còn đây là bút tích người mẹ, khi tôi nhờ bà ta viết địa chỉ mà cô gái trọ học ở Vĩnh Long.
– Tôi chưa hiểu lắm.
– Người mẹ và đứa con quá khác biệt.
– Tuyệt.
– Chết tiệt! Khốn nạn! Tôi hiểu sự lo sợ của anh rồi.
– Tôi… tôi… thật sai lầm.
– Một mảnh vườn nhỏ phía sau.
– Chưa.
– Thứ gì?
– Đốn mạt, thật khốn nạn.
– Đó là gì?
– Chưa khi nào anh dễ thương như lúc này.
***
– Anh nói đúng, thật kinh tởm, âm đạo cô gái bị xây sát rất nhiều, một số vết tích đã cũ cho thấy cô bị cưỡng hiếp lâu ngày. Cô gái sẽ không thể có con vì tử cung tổn thương quá nặng do nhiều lần phá thai. Bây giờ chúng ta có thể khắc họa lại màn kịch mà đến thần Kishna cũng khó chấp nhận.
– Nhưng! Nhưng Vô Danh à! Ngài buộc chúng ta phải tận tụy cho vở kịch đó, ngài buộc ta phải cống hiến sức mình cho vở kịch cuộc đời.
– Vậy nên, màn kịch này cần được anh dựng lại để chúng ta hiểu xem Thượng Đế muốn gì qua màn kịch này.
– Không có lẽ là phản xạ của tôi khi ông ta nhìn về phía đó.
– Lời giải thích tuyệt vời.
– Đồng ý.
– Và rồi cô gặp một người Mỹ đi du lịch – Phi tiếp lời – với những gợi ý về cuộc sống sung túc bên kia bờ Thái Bình Dương.
– Có thể cô ta đã có tình nhân và sống bằng tiền của tình nhân với chức danh hờ, cô tuổi trẻ khá đẹp nếu ta dựa vào nhan sắc của cô hiện giờ.
– Vậy Trần Mạnh Khoa sẽ nằm đâu trong màn kịch dài này? Hắn ở cuối hay ở giữa?
– Tôi hiểu chúng ta bế tắc ở đâu rồi.
– Tôi sẽ cho người tìm ra thông tin của chúng, nhất là Trần Mạnh Khoa.
– Chúng ta sẽ biết, anh chờ tôi vài ngày.
– Để làm gì vậy anh?
– Hahaha… anh muốn gì?
– Ngọc trai đen của Congo?
– Đôi lúc anh thật cô đơn, tôi sẽ đón anh vào tối thứ năm.
(còn tiếp)