Vũ trụ là một phép Đại ẩn dụ (Phần 5/5)
Tháng tám 7, 2024
PHẦN II: CÂU HỎI CỦ CHUỐI
Hẳn Bạn đọc còn nhớ về những câu hỏi củ chuối mà Tôi đã từng đặt ra khi còn nhỏ mà chưa có câu trả lời. Tôi đã tìm được câu trả lời của mình vào thời điểm khi gần tròn 29 tuổi, Tôi hoàn toàn hài lòng với câu trả lời này vì đã được “xác nhận” thông qua những hiện tượng của Tự nhiên kỳ diệu đến khó tin. Thế giới này quả thật vẫn còn tồn tại những góc cạnh kỳ diệu được ẩn giấu hệt như những câu truyện truyền thuyết vẫn thường hay thuật lại. Chỉ có điều mình có để ý và hiểu được những điều mà Thiên nhiên đang muốn truyền đạt hay không mà thôi.
Tất cả những câu hỏi và lời đáp ở phần I chỉ là những chướng ngại vật trên hành trình mà Tôi thấy ven đường sau khi đã tìm ra mô thức của vạn vật. Giờ đây tôi xin được kính mời Bạn đọc hãy cùng Tôi, hòa mình vào hành trình đi tìm mô thức của vạn vật. Phần trình bày dưới đây tôi đã soạn ra cách đây hơn 2 năm, vậy nên xin được thứ lỗi vì văn chương chưa được trau truốt.
*** *** ***
Pháp luật, nếu hiểu theo nghĩa đơn giản đó là những luật chơi cho kẻ tham gia xã hội, dù mặc nhiên khi sinh ra là phải hoà nhập xã hội. Vậy để tìm ra được quy luật của Tạo hoá hay quy luật của vũ trụ ta phải bắt đầu từ đâu? Dĩ nhiên là bắt đầu từ những cách hiểu đơn giản nhất, tìm điểm chung thay vì đi tìm “quy luật”. 70% cơ thể con người là nước, 70% xét theo bề mặt trái Đất cũng là nước, nước là nguyên liệu cốt lõi của sự sống trên trái Đất, hãy bắt đầu từ nước.
Nước có nhiều dạng, nhưng chủ yếu tồn tại ở dạng lỏng. Khi gặp nhiệt độ sôi, dạng lỏng đó bắt đầu hoá hơi và bay lên không trung. Mặc dù ở dạng lỏng, nước luôn tìm chỗ trũng để chảy, hay luôn tiến về phía tâm trái Đất ở một góc nhìn khác. Mà ở dạng hơi, vẫn cùng là nước nhưng nó lại bay lên không trung. Qua đây ta thấy dạng lỏng và dạng hơi đối lập với nhau về hành vi. Ở một trạng thái khác, khi bị đóng băng, nước từ lỏng chuyển sang thể rắn, ở dạng lỏng, ta chẳng bao giờ có thể tạo hình nước, nhưng ở dạng rắn, ta có thể tạo ra đủ mọi loại hình dạng, miễn sao ta duy trì được môi trường xung quanh ở nhiệt độ đủ để đóng băng. Lại một sự đối lập nữa được xuất hiện. Và càng đi sâu ta càng thấy rằng, nếu xét ở tổng thể các dạng nước, toàn là các dạng đối lập với nhau theo nhiều cấp độ và nhiều hình thái.
Hiệu ứng Doppler cho ta thấy, ánh sáng hay âm thanh luôn di chuyển theo dạng sóng dù chúng truyền thông tin theo đường thẳng. Xét theo quang phổ, nếu dải ngân hà tiến xa ra hoặc tiến gần lại so với một gốc quan sát thì chúng có màu khác nhau, dịch chuyển đỏ và dịch chuyển xanh. Màu đỏ và xanh đang biểu diễn một hình thái đối lập dù chúng cùng là màu sắc được sinh ra từ hiện tượng ánh sáng được khúc xạ. Âm thanh cũng vậy tiến đến gốc quan sát thì âm cao, tiến xa khỏi gốc quan sát thì âm trầm. Ngày đêm sáng tối, mặt trời mặt trăng, xa gần… hành tinh thì đầy vật chất, không gian thì trống rỗng… Ánh sáng chiếu vào 1 vật, thì ngoài việc làm sáng tỏ các chi tiết của vật đó , nó còn tạo ra một thứ đối lập đó chính là bóng đen(shadow).
Công thức E=mc2 cho ta thấy gì ngoài việc vật chất và năng lượng là một nhưng khác dạng? Để dễ dàng phân tích hơn chúng ta hãy quan sát thí nghiệm vụ nổ bom nguyên tử, thứ là đứa con của công thức này và đã được ứng dụng ngoài thực tế. Từ một lượng Ur rất nhỏ, có thể phá huỷ một khu vực rất lớn. Xét về mặt không gian thì Ur ban đầu tồn tại ở một không gian nhỏ biến thành không gian lớn. Nhỏ và lớn chắc chắn là dạng đối lập nhau, dù chưa cực đoan tới mức tiêu diệt nhau. Nhưng E và m thì lại đối lập ở trạng thái khá là cực đoan, vì chúng hiếm khi tồn tại cùng một lúc trừ những trường hợp chuyển hoá chậm tựa như việc đốt củi. Củi vẫn còn khối lượng mà năng lượng vẫn được cung ra, tuy nhiên củi buộc phải giảm khối lượng.
Ta từng cho rằng các ngôi sao mang năng lượng lớn nhất trong vũ trụ, nhưng các ngôi sao chỉ là vật thể vệ tinh quay quanh các chuẩn tinh với tâm là các hố đen siêu khổng lồ. Ngôi sao thì phát sáng, hố đen thì hút sáng, nhưng chuẩn tinh thì lại phát sáng dù được tạo nên bởi lõi là một hố đen siêu khổng lồ, ngôi sao thì có thể quan sát trực tiếp, hố đen thì chỉ có thể quan sát gián tiếp. Rồi còn tới vật chất tối, năng lượng tối, biết là chúng có tồn tại nhưng thậm chí quan sát gián tiếp cũng không nổi. Đối lập nối tiếp đối lập, đối lập từ sự phát triển tới cả cấu tạo.
Ở thang độ lượng tử, tất cả đều là ngẫu nhiên, bất định, nhưng ở thang độ lớn hơn, mọi thứ đều có quy luật. Tựa như xét ở thang độ > 1 đơn vị thì cứ theo quy luật toán học mà tính, nhưng thực ra < 1 đơn vị có chứa cả số hữu tỉ và vô tỉ, 50-50, lượng tử là thế giới cấu thành nên 1 đơn vị.
Đối với sự sống, dù là sản phẩm được tạo ra trong vũ trụ, nhưng sự sống có một hành vi không bao giờ có thể thay đổi đó là tiêu thụ vật chất để duy trì sự sống. Hay nói cách khác, sự sống ăn vũ trụ để sống, từ thực vật tới động vật. Có thể coi sự sống cũng là đối lập với Tạo hoá dù được Tạo hoá sinh ra và nuôi dưỡng.
Ở thế giới thực vật, cây có rễ và ngọn, chúng đối lập với nhau, rễ hút ẩm, ngọn tiêu thụ ẩm, ngọn sống với ánh sáng bao quanh, rễ luôn ngâm mình trong bóng tối, lúc thì tiêu thụ CO2 thải ra O2 lúc thì tiêu thụ O2 thải ra CO2. Cây to khỏe mạnh thì sợ bão, cây nhỏ yếu ớt suốt ngày nghiêng ngả thì lại không quá sợ gió bão… chung quy lại là đối lập từ cấu tạo cho tới sự phát triển.
Thực vật dù sống nhưng phải gắn chặt với đất, còn động vật thì “disconnected”, tha hồ chạy nhảy vui đùa. Động vật được sinh ra từ thực vật, và dĩ nhiên nó lại chén thực vật để sống. Bậc cao hơn thì chén các loại động vật khác yếu hơn để sống, lại là đối lập. Loài thì đầy lông, loài thì không có lông, loài thì có chân, loài thì không có chân, loài sống đêm, loài sống ngày. Loài thì nhảy lên là rơi xuống mặt đất, loài thì leo lên trần nhà mà chẳng sợ rơi… ôi hoa cả mắt vì sự đối lập.
– 0 + là phát hiện quan trọng nhất của loài người, nó là thang đo cũng như đóng vai trò làm hệ quy chiếu cho mọi vấn đề con người có thể chạm tới. Và ta lại thấy 0 >< 1, 1><-1, 1>< ∞, vì 1 là dạng đơn vị xác định, ∞ thì không thể xác định giá trị, vì nó thể hiện sự tịnh tiến vô hạn; 0x><0y. Dù 1 đơn vị là xác định nhưng trong nội tại của nó thì lại là một tập không xác định vì ta có thể chia nhỏ 1 đơn vị tới vô cùng, cũng như cách mà 1 đơn vị tạo ra vô cùng giá trị. Đối lập từ trong ra ngoài.
Ở mặt triết lý quan, phương Đông không dùng phép nhân cách hoá khi xét tới sự khai sinh của Vũ trụ, còn phương Tây thì dùng phép nhân cách hoá. Dù mục đích cuối cùng để cố chứng minh rằng, Vũ trụ được sinh ra và phát triển từ một thứ hay một khái niệm (Nguồn).
Về mặt chính trị, Nước lớn cần Nước nhỏ, Nước nhỏ cần Nước lớn dù đối lập về mọi mặt. Tỉ phú cần người nghèo và người nghèo cần tỉ phú. Về mặt kinh tế, tỉ phú yêu lạm phát, khủng hoảng kinh tế, và các cú rớt giá. Người nghèo thì chỉ mong kinh tế phát triển đều đều, ổn định và các cú tăng giá. Tuy nhiên lại có lúc đổi ngược lại tình huống, tỉ phú mong tăng giá, người nghèo mong rớt giá. Từ mua bán đối lưu chuyển sang hệ thống tiền tệ, tiền tệ từ đồng vàng, đồng bạc, sang tiền giấy, và giờ là tiền điện tử. Từ việc nhà nước quy định giá cả mọi mặt hàng, chuyển sang thị trường tự do- cung cầu.
Ta nghĩ mình đứng yên nhưng thực ra trái Đất đang quay liên tục, mặt Trời cũng vậy… Còn xét về nhân chủng thì thôi khỏi phải bàn, mỗi kẻ có một hệ quy chiếu, nói rộng hơn thì xã hội là tập hợp các cá thể đối lập. Đây là nguồn gốc vì sao, xuyên suốt lịch sử, trong vô thức, loài người luôn sinh ra những Đấng cứu thế, nhưng chỉ cứu thế được khi tập hợp được càng nhiều người càng tốt, mục tiêu là thống nhất họ dưới một ngọn cờ hoặc dưới một đức tin nào đó. Đối với một người bình thường thì điều đó là không thể, thuyết phục kẻ khác là thứ khó nhất trên đường đời.
Não trái chỉ đạo bên phải, não phải chỉ đạo bên trái, hít thở, ăn uống, tiểu tiện đại tiện. Con người dùng gương và hiệu ứng của nó để quan sát tốt hơn, và dĩ nhiên, hình ảnh trong gương cũng đang thể hiện sự đối lập. Còn về giới tính, thời thì trọng nữ khinh nam, trọng nam khinh nữ, thời thì bình đẳng, đồng tính nam, đồng tính nữ thậm chí vô tính, tất thảy đều gián tiếp mô tả “đối lập”.
Mối quan hệ giữa vạn vật là gì khi được tạo ra từ sự đối lập, theo tôi đó chính là mối quan hệ Vệ tinh – trung tâm. Vì sao lại vậy? Nếu đứng ở trái Đất, ta thấy rằng mặt Trời quay quanh trái Đất, và đó là quan sát chung của mọi cá thể cho tới khi ta có góc quan sát trực quan hơn đó là độc lập với cả trái Đất và mặt Trời. Thế vậy thì mặt Trời và trái Đất thực thể nào quan trọng hơn, tôi cho rằng chúng quan trọng như nhau, không có mặt Trời thì không có trái Đất, không có trái Đất và sinh vật trên đó thì sự tồn tại của mặt Trời chẳng có ý nghĩa gì. Kiến cần cá và cá cần kiến. Thầy cần trò và trò cần thầy, con cần Mẹ, Mẹ cần con, cây cần thú và thú cần cây, thứ không có định nghĩa cần thứ có định nghĩa, chúng là một nhưng khác dạng tựa như E và m… Mặt Trời tuy là trung tâm của hệ, nhưng ở thang độ khác, nó chỉ là vệ tinh, Trái đất cũng vậy, vạn vật cũng vậy. Như thể chồi non, khi còn non nó chỉ là vệ tinh, nhưng khi đủ lớn nó lại là trung tâm vì nó nuôi sống cả tổng thể.
Mọi chuyển động trong hệ mặt Trời đều có thể được tính toán chính xác bằng công thức của Newton về lực mà chẳng cần quan tâm tới việc mặt Trời thực ra còn quay quanh một chuẩn tinh. Điều đó chứng tỏ, hệ mặt Trời là một hệ khép kín độc lập dù mặt Trời chỉ là 1 vệ tinh của tâm dải Ngân hà, trái Đất cũng độc lập như vậy. Mô hình mối quan hệ giữa các thực thể của Vũ trụ:
Mọi câu hỏi đều sẽ có câu trả lời, tuy vậy mọi câu trả lời nó sẽ lại dẫn đến những thắc mắc hay những câu hỏi tiếp theo, cứ như vậy cho đến vô tận. Nhưng nếu thay đổi góc nhìn, thì tất cả các câu hỏi và lời đáp đều xoanh quanh sự tồn tại và không tồn tại.
Theo từ điển Tiếng Việt, Vũ có nghĩa là không gian, Trụ có nghĩa là thời gian, ghép 2 từ Vũ Trụ ta có toàn bộ mọi thứ ở bên ngoài và bên trong ta. Ở một góc nhìn trực quan khác, ngôn ngữ chính là hệ quy chiếu để tóm gọn nội hàm. Vậy thông qua sự tạo thành của không gian và thời gian cũng như mối tương quan giữa thời gian- không gian chính là chiếc chìa khóa chủ cho lời giải về tồn tại và không tồn tại.
Với ví dụ về 1 điểm trong khoảng không trống rỗng(void), thì khi điểm đó xuất hiện, nó đã tạo sự khác biệt có đường biên giữa nó và phần còn lại của khoảng không trống rỗng, đó là khi không gian và thời gian được khai sinh. Không gian và thời gian bắt đầu xuất hiện khi có sự chia rẽ giữa 2 khái niệm tồn tại(1) và không tồn tại(0).
Không gian là sự khác biệt với bên ngoài, nên tạo ra đường biên.
Thời gian là sự thay đổi (khác biệt) nội tại ở bên trong đường biên.
Ở ngoài đời thực, ta thấy được sự thay đổi bên ngoài đường biên của cơ thể là do sự thay đổi bên trong(thời gian) của vạn vật có biểu hiện ra bên ngoài(đường biên của chúng). Và quan trọng nhất là ta lại đang ở bên trong 1 tập lớn hơn có đường biên, vậy nên ta có thể quan sát thời gian của tập đó.
Vì tồn tại là tập con và được sinh ra từ “không tồn tại“, thế nên trong sự tồn tại buộc phải có sự hiện diện những tính chất của không tồn tại. Hay tồn tại phải thỏa mãn yếu tố không tồn tại. Cũng tương tự việc 1 đơn vị được sinh ra từ 0, khi +1 được sinh ra, thì -1 cũng lập tức được tạo thành. Cũng tương tự việc khi ánh sáng chiếu vào một vật, nó sẽ tạo nên bóng tối(shadow) đồng thời; với các loài sinh vật, hành tinh, định tinh, chuẩn tinh, thiên hà hay thậm chí là cả Vũ trụ đã sinh ra thì phải có ngày chết đi.
Nhị nguyên được sinh ra để thỏa mãn nhị phân, nhị phân được sinh ra để thỏa mãn “Không tồn tại“. Hiểu được điều này ta sẽ có một góc nhìn khác về “Không tồn tại”, hư vô hay 0:
Hư vô hay 0 không có nghĩa là không có gì vì đó là khi ta đứng ở phía hữu vô để soi chiếu. Ở một góc nhìn trực quan hơn thì Thực thể đó đang biểu diễn sự bất tử, sự bất biến, sự đồng nhất, sự tuyệt đối hay sự cân bằng tối thượng. 0 hay hư vô không có giá trị xác định mang tính chất định lượng như 9 hay 1000 hay thậm chí là ±∞, tuy vậy 0 là gốc rễ của toàn bộ mọi giá trị. Thiếu đi 0 thì chẳng có giá trị nào được tạo nên. Đó chính là sự kì diệu bí ẩn bên trong của Tự nhiên, Tạo hóa có thể tạo ra vạn vật nếu biết khai thác và giữ gìn được sự cân bằng vốn có ban đầu.
Chúng ta là hữu vô để hoàn thành một mục đích hoàn thiện và kiện toàn hư vô. Vì không có hữu vô thì lấy gì để coi phần còn lại là hư vô, cũng như không có hữu vô thì lấy gì làm bằng chứng để chứng minh hư vô là có thật. Và trên hết, làm sao thấy được sự kì diệu khi mà sự kì diệu đó không được hiện lộ ra.
Đối với mọi cá thể sinh sống trên hành tinh này, đã được sinh ra thì hẳn sẽ có ngày chết đi, trên suốt chặng đường đời ta có vô vàn trải nghiệm, tất cả chỉ để đi tìm ý nghĩa rồi ta gặm nhấm nó. Để tìm được ý nghĩa của đời mình, không gian hay thời gian hay sự giàu có chỉ là bàn đạp mà thôi. Tìm thứ vô hình thông qua phương tiện là những thứ hữu hình… Hạnh phúc…
Chung quy lại, sau khi quan sát mọi thứ xung quanh tôi thấy Đối lập chính là điểm chung, mọi vấn đề chỉ khác nhau ở mức độ cực đoan. Cực đoan cao thì tiêu huỷ lẫn nhau, cực đoan thấp thì có thể kết hợp lại với nhau.
Vậy cái gì hay đâu là sự đối lập cực đoan nhất? Ta biết rằng định luật ngự trị trong thế giới vật chất này đó chính là định luật bảo toàn năng lượng, vậy chúng ta đã biết tới cái gì vượt qua cái định luật này? Đó chính là hiện tượng phản vật chất kết hợp với vật chất. Phản vật chất có cấu trúc và hành vi giống hệt vật chất, chỉ có cái chúng khác dấu, nên khi gặp nhau sẽ thành 0(vì để duy trì được hiện tượng ta phải bổ sung vật chất liên tục). Bẻ gãy được định luật bảo toàn vì có thể chúng được sinh ra trước cả định luật bảo toàn. Tựa như khi -1 gặp 1 thì sẽ bằng 0. Mà ta biết rằng, 0 là gốc của hệ quy chiếu, không có 0 thì không thể xác định 1 hay -1. Hay 0 sinh ra 1 và -1. Ở dương gian, 1 sinh ra ∞, nhưng ở khởi thủy của vũ trụ, muốn sinh ra 1 thì phải tạo ra cả -1 để bảo toàn sự bất biến, đó chính là thứ mà số 0 đang biểu diễn, sự cân bằng, bất biến tối thượng. Muốn tạo ra 1 phải tạo thêm cả -1 tựa như một sự lách luật, sự vay mượn để tạo ra mọi thứ. Sự bất biến chính là quy luật của tiền vũ trụ, mà chính vũ trụ phải tuân theo thì mới có thể tồn tại và phát triển. Do đó, vũ trụ có thể tạo ra muôn vật muôn loài vì có +∞ đơn vị làm nguyên liệu thì chỉ cần bù vào -∞ đơn vị là thoả mãn, và có thể thoải mái lách luật và chưng dụng thứ nguyên liệu kì diệu nhất. Miễn sao tách được -∞ và +∞ không để chúng tương tác với nhau. Thì ta có thể tạo ra vô cùng tận khái niệm.
Ở thời 0, entropy bằng 0; Thời 1 entropy tổng thể 2 vùng đối lập là max; Thời 1’: tiệm cận max; Càng phát triển xa ra khỏi sự khởi đầu thì entropy càng tiến về vùng tiệm cận 0 nhưng sẽ không bao giờ chạm tới mức 0. Hay nói cách khác, nếu vũ trụ ngừng phát triển thì mọi thứ sẽ sụp đổ. Bigbang chỉ đóng vai trò là pha mang lại sự bùng nổ về mặt số lượng; Có 2 cách để tăng số lượng, thứ nhất là tăng theo 2 đầu âm dương(vay mượn), thứ hai là “bẻ đôi” và tiếp tục “bẻ đôi”(Big bang; Thỏa mãn định luật bảo toàn và quy luật sự kiện của Thời gian). Về mặt lý thuyết, nếu ta có một cái que, ta chẳng cần biết nó dài hay rộng bao nhiêu, ta có thể bẻ đôi vô hạn lần. Và khi đã đủ thành tố, cuộc đua kết hợp ngẫu nhiên bắt đầu, đua xem định nghĩa nào, thực thể nào, loài vật nào thỏa mãn được nhiều sự đối lập nhất; tiến hóa…
Không gian và cách nó chuyển thành lực hấp dẫn:
Nhìn vào hiện tượng của vụ nổ bom nguyên tử, từ một lượng Ur đang chiếm một không gian rất nhỏ ở trong đầu đạn. Khi được kích hoạt, chúng giải phóng ra và chiếm lấy một khoảng không gian rất lớn với thời gian cực nhanh. Và do lực ma sát với môi trường xung quanh, khi giãn nở nhanh tới vậy, ắt nó sẽ kéo theo động năng, nhiệt năng … Ta biết rằng, tính chất của Vật chất là luôn tích tụ và cô đặc vào tâm. Thậm chí, nó còn cho ta biết được rằng vật chất tuy nhỏ nhưng nó luôn có một hình thái không gian rộng lớn đang chờ nó ở ngoài kia, một dạng khác của chính nó. Với mắt của ta thì nó vô hình, nhưng nó có tồn tại.
Từ đó ta rút ra được mối quan hệ giữa Vật chất- Năng lượng và Không gian:
E tăng thì S tăng, E giảm thì S giảm;
m tăng thì S giảm, m giảm thì S tăng.
Từ kết quả thu được qua vật lý hạt thực nghiệm, lực hấp dẫn là một loại lực cơ bản nhưng dường như không tồn tại ở những phân tử nhỏ, mà chỉ có ở những thực thể lớn. Mà thực thể lớn về bản chất là được cấu thành từ những thực thể nhỏ có hình dạng giống nhau. Ở hình 2 ta thấy sự chồng chất của không gian chưa được giải phóng. Thật vậy, ở những thực thể lớn, sự chồng chất của (dạng 2) là khủng khiếp, đó là lí do vì sao, nó tạo ra lực hấp dẫn ở cấp độ khủng khiếp, có khả năng xé toạc mọi vận tới mức phân tử.
Cơ thể Người nếu được kích hoạt đúng cách, có thể giải phóng ra một năng lượng tiềm năng lên đến 7×10^18 Jun(tương đương 30 quả bom nguyên tử cỡ lớn). Và dĩ nhiên cũng như các loại vật chất khác và các loài khác, chúng ta cũng sở hữu 1 trường năng lượng vô hình xung quanh. Cũng tương tự như những áp lực mà ta cảm thấy trong lúc đứng trước đám đông, hay lúc ta “cảm thấy” có kẻ đang theo dõi. Cơ thể con Người được hình thành dựa trên nền tảng là một cỗ máy sinh học có khả năng chuyển đổi vật chất thành năng lượng(thông qua bộ máy tiêu hóa). Bộ não còn có thể tiêu thụ năng lượng và tạo ra điện. Vũ trụ tạo ra năng lượng rồi mới hình thành vật chất(E=mc2 , với E đứng ở gốc phương trình), chúng ta đứng ở thế đối nghịch, được tạo ra từ vật chất và rất giỏi trong việc khai thác năng lượng.
Vậy thang đo sự phát triển của một nền văn minh sẽ nằm ở khả năng đi ngược lại tới gốc 0 của Tạo hóa hay trở thành Tạo hóa thay vì chỉ dừng lại ở việc đo độ lớn khai thác năng lượng từ vật chất như quan niệm mà thang đo độ cấp tiến của “nền văn minh” hiện hành đã nêu. Nó cũng tương tự việc đánh giá khả năng tiến hóa mang tính chất vượt cấp của con đỉa thông qua chỉ báo là nó có thể hút được nhiều máu hơn. Dù có hút được nhiều máu hơn nó vẫn là con đỉa mà thôi, chỉ có điều nó sớm sẽ trở thành cái gai trong mắt của vật chủ thế nên sớm hay muộn nó cũng sẽ bị tiêu diệt. Đó là quy luật sống của vật chủ- ký sinh.
Đấy là lí do vì sao loài Người mãi bị chôn chân ở trái Đất. Các tên lửa đẩy chỉ có thể mang được theo 5% khối lượng ra ngoài không gian, vì 95% còn lại là để chứa chất đốt. Theo logic này, nếu chỉ để vươn được sự ảnh hưởng của giống loài ra tới toàn bộ hệ mặt Trời không thôi thì chắc phải cho cả Trái Đất này làm “củi” mất… Đó là còn chưa tính đến việc, đặc điểm của Thời gian là sự kiện nối tiếp sự kiện. Vậy chẳng lẽ toàn bộ vật chất trong Thực tại này đều sinh ra theo mô thức “niêu cơm Thạch Sanh” mà không có nguyên do???. Tôi xin định hình lại thang đo độ cấp tiến của Nền văn minh theo lý thuyết:
Bậc 1 của Nền văn minh:
Có nền tảng xuất phát từ vật chất đó là khai thác được sự chuyển đổi từ m => E.
Bậc 2 của Nền văn minh:
Thao túng được quá trình chuyển đổi E => m; Từ đây ta mới có thể mở rộng sự hiện diện của giống loài tới các hệ Sao khác, hệ Thiên hà khác mà không gặp trở ngại về Nguyên liệu và bởi quy luật vật chủ- ký sinh.
Bậc 3 của Nền văn minh:
Tạo ra cả E, vượt lên khỏi khả năng chuyển đổi để trở thành đấng Tạo hóa.
***
Ta có thể tạm kết luận:
– Đối lập chính là mô thức phát triển tuyệt vời nhất vì chẳng có giới hạn nào cho nó.
– Tất cả đều được tạo ra từ sự vay mượn để duy trì sự cân bằng, có vay, có trả.
– Vũ trụ hay vạn vật ngừng phát triển là ngừng tồn tại.
Mô tả Vũ trụ qua những hệ quy chiếu ngôn ngữ(câu từ) cũng như qua công thức sẽ không bao giờ tỏ rõ được lẽ “Huyền vi”, vì nó chỉ có thể thể hiện được tính chất hay góc nhìn ngược chiều từ kẻ quan sát thu được. Thay lời từ biệt sẽ là những giai điệu nghệ thuật của những Mô thức vĩnh cửu.
WB Long90099