Vuốt Máu – Chapter 22: Chiếc USB

Vuốt Máu – Chapter 22: Chiếc USB

Chiếc xe lao đi trong màn đêm, đèn pha rọi sáng con đường trước mặt, nhưng bóng tối dày đặc hai bên như muốn nuốt chửng họ. Mỗi chiếc lá cây rung rinh trong gió cũng trở thành những cái bóng lắc lư đáng ngờ, gợi lên cảm giác bất an. Edgar nắm chặt vô lăng, mắt anh dán vào gương chiếu hậu. Đôi mắt nâu sẫm của anh ánh lên sự cảnh giác, như thể chờ đợi điều gì đó khủng khiếp xuất hiện từ bóng tối.

— Edgar… — Carter lên tiếng, giọng khàn đặc và yếu ớt. Cô cố tìm lời để phá tan bầu không khí ngột ngạt, nhưng chỉ là một nỗ lực vô ích. — Anh nghĩ… con quái vật đó là gì?

Họ về đến nhà sau khoảng mười lăm phút, nhưng với Carter, thời gian như kéo dài vô tận. Ngôi nhà hiện ra trong bóng tối, cô đơn và lặng lẽ giữa những hàng cây rậm rạp. Edgar nhảy ra khỏi xe, chạy nhanh đến cửa để mở khóa. Carter lặng lẽ bước theo sau, ánh mắt cô liên tục đảo quanh, cảm giác như có ánh nhìn nào đó đang dõi theo mình.

— Mở USB ra đi. — Edgar nói, giọng anh khàn đặc. — Chúng ta cần biết Cole đã phát hiện điều gì.

— Thử mở cái này. — Edgar nói, chỉ vào tệp “Thí nghiệm 23.”

— Bắt đầu thí nghiệm. Mẫu vật số 23. — Giọng nói trầm, lạnh lẽo của người đàn ông vang lên.

— Đừng! Tôi xin các người! Đừng mà! — cô ta hét lên, nhưng không ai lắng nghe.

— Mẫu vật số 23: thất bại. Chuẩn bị mẫu vật tiếp theo. — Giọng nói lạnh lùng vang lên.

— Đây là… địa ngục. — Carter lẩm bẩm. — Cole đã đụng đầu việc phát hiện ra thứ này.

Một tiếng động lớn vang lên từ tầng dưới, cắt ngang lời anh. Âm thanh như tiếng kính vỡ, kéo theo tiếng bước chân nặng nề.

Edgar vớ lấy một con dao trên bàn. — Cẩn thận, đứng sát anh.

Đột nhiên, từ góc tối, một bóng đen lao ra với tốc độ không tưởng. Đôi mắt đỏ rực của nó lóe sáng, như hai ngọn lửa địa ngục. Edgar chưa kịp phản ứng, móng vuốt sắc nhọn của con quái vật đã cắm sâu vào ngực anh. Máu bắn tung tóe, vương đầy trên tường và sàn nhà.

Edgar ngã gục, đôi mắt anh nhìn Carter lần cuối trước khi ánh sáng trong đó dần tắt lịm. Cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy Carter khi cô chứng kiến người yêu của mình gục ngã. Đau đớn, hoảng loạn, và sợ hãi đan xen trong lòng cô, nhưng cô không thể để mình gục ngã.

— Không! Mày không thể giết tao dễ dàng thế đâu! — Carter hét lên, dù giọng cô yếu dần.

Với cú vồ cuối cùng, con quái vật đẩy Carter ngã xuống sàn. Máu từ vết thương chảy ra, tạo thành một vũng đỏ thẫm trên sàn nhà. Cô cảm nhận hơi thở của mình yếu dần, cơ thể cô trở nên lạnh lẽo. Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng, một tia sáng lóe lên trong tâm trí cô.

Carter cố gắng lết tay, với lấy khẩu súng lần nữa. Nhưng khi cô vừa chạm tay vào nó, con quái vật đã gầm lên, cúi sát mặt cô. Hơi thở nó tanh nồng, như mùi của xác chết. Bóng tối từ đôi mắt nó bao trùm lấy Carter, và cuối cùng, cô buông xuôi, chìm vào bóng đêm vô tận.

Carter thở hổn hển, tay đưa lên lau những giọt mồ hôi rịn trên trán. “Chỉ là mơ…” cô lẩm bẩm, cố gắng trấn an chính mình. Ánh đèn từ màn hình máy tính trước mặt vẫn sáng, báo hiệu giờ làm việc đã trôi qua lâu. Để chắc chắn mọi thứ vẫn ổn, cô với lấy điện thoại, bấm số của Cole.

“—Anh không sao chứ? Có gì lạ xảy ra không?” Carter hỏi nhanh, giọng vẫn còn chút run rẩy.

“—Không… không có gì đâu. Em chỉ hơi mệt chút thôi.” Carter mỉm cười nhẹ nhõm dù anh không thể nhìn thấy, rồi cúp máy.

Carter dọn dẹp lại bàn làm việc, sắp xếp hồ sơ gọn gàng trước khi tắt đèn. Văn phòng tối om, chỉ còn ánh sáng vàng nhạt hắt vào từ phòng bảo vệ ngoài cổng. Cô bước ra, leo lên xe, nhưng tâm trí vẫn vương vấn về giấc mơ kỳ lạ.

Về đến nhà, sự ấm áp thân thuộc bao trùm lấy cô. Trong bếp, Edgar đang loay hoay chuẩn bị bữa tối, tiếng chảo xào xạt hòa cùng mùi thơm ngào ngạt. Anh quay lại, mỉm cười khi thấy Carter bước vào. “—Em về rồi à? Anh nấu món em thích đấy!”

Related Posts

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *