Yêu – dũng cảm rơi vào, dũng cảm bước ra
Tháng mười 13, 2024
Sau mối tình ấy, tớ nhận lại nhiều hơn cả một “tình yêu”.
Tớ đi làm khá sớm, nên hiểu đồng tiền kiếm ra không dễ. “Em không cần gì quá cầu kì, em đủ lớn để hiểu được như thế nào là phù hợp, sẽ không đòi hỏi anh phải mua này mua kia vượt túi tiền. Không cần phải là một bó hoa bự, hay những món đồ xa xỉ mắc tiền. Chỉ cần một bông hoa, nấu món em thích, hay dạy em học, thi thoảng deep talk. Miễn là mỗi điều anh làm cho em đều xuất phát từ sự chân thành là đủ.”
Bạn nói: “Anh biết em không đòi hỏi, nhưng vốn dĩ em xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn như vậy nên anh sẽ cố gắng để dành những thứ đó cho em. Chỉ là sẽ hơi lâu một chút”
Chúng tớ, không chỉ là hai cuộc đời tương phản, mà còn là sự bù trừ.
Tớ thiên về xã hội và thực hành, bạn thiên về tự nhiên và học thuật. Bạn giỏi tiếng Anh, còn tớ thì vài chữ lẹt đẹt cơ bản phát âm cũng không nên hồn. Bạn sinh ra trong gia đình tri thức và ổn định, còn gia đình tớ thì phức tạp vô cùng. Bạn lớn lên trong sự bình lặng, vây quanh bạn là những người giỏi không kém. Còn tớ lớn lên giữa nhiều hỗn tạp cuộc đời, vốn tựa vũng lầy chẳng thể thoát ra.
Quen bạn, tớ được nuông chiều nhiều thứ. Bạn sẵn sàng nấu cơm, chạy hơn 30km để mang đến cho tớ những ngày trống lịch. Bạn biết tớ bận làm hay bỏ bữa nên đi học về cũng tạt ngang, treo sẵn nước hoặc đồ ăn trên xe tớ, dù chỗ làm ngược đường nhà bạn. Chỉ cần nói thèm món gì đó, bạn sẽ học cách nấu. Không hiểu bài, bạn sẽ kiên trì giảng. Bạn đồng hành và ôm lấy cơ thể run run đang không ngừng khóc nấc.
Mỗi lần ghé nhà bạn ăn cơm, bạn là người nấu tớ sẽ là người phụ. Nhà bạn không cầu kì tiểu tiết, nhưng tớ là kiểu người “trước khi ăn bằng miệng thì ăn bằng mắt”, tớ luôn sắp đồ ăn trên bàn cho hợp mắt từ cọng rau đến miếng thịt.
Gia đình bạn đón nhận tớ như con trong nhà, cách họ thể hiện sự quan tâm khiến tớ càng quý họ.
Có lần đi ăn lẩu, chốc chốc ghé vào tai bạn: “Anh hỏi thử bame muốn ăn gì, gắp cho bame đi”. Nếu bạn không hỏi thì tớ sẽ là người hỏi.
“Anhh, ba đổ mồ hôi kìa, nãy anh có mang theo khăn giấy thì đưa cho ba đi. Cứ đưa đi, rồi tí em giải thích lý do sau”. Tớ biết chú có, nhưng ngoan cố khẽ vào tay bạn. Khi ba nhận lấy khăn giấy bạn đưa, im lặng quan sát, tớ thấy trong mắt chú có gì đó thay đổi khi nhìn bạn.
“Bame càng lớn, sẽ càng có chút trẻ con. Họ biết những điều anh làm là yêu thương, nhưng hãy nhẹ nhàng và nhẫn nại với họ một chút. Họ không nói ra, không có nghĩa là họ không buồn. Có thể họ nói là không cần, nhưng nếu anh thử để ý tiểu tiết, chỉ cần một câu hỏi thôi cũng là cách anh kéo gần khoảng cách giữa anh và họ rồi. Em không sống chung với gia đình, nên em càng mong anh có thể dành thời gian cho gia đình nhiều hơn”
Thấy bạn đi xa cực, tớ nói bạn lâu lâu hẵn qua, dành thời gian cho nhiều thứ quan trọng khác. Bạn nói: “Em không cần, nhưng anh thì có. Anh cần được nhìn thấy em vui khi ăn ngon, được chở em đi vòng vòng và có em ôm từ sau lưng. Được chăm em là niềm vui của anh. Cuộc đời anh đã vốn tẻ nhạt, có em anh mới thấy nó ý nghĩa. Anh có thể cân bằng được, miễn là được gặp em”
Yêu, là cùng lớn lên trong tình yêu, là sự cố gắng từ cả hai phía chứ không phải một người đứng im một người cứ bước. Hơn hết, tình yêu duy trì và tồn tại bởi sự tôn trọng. Dừng lại khi hết yêu, sau cùng là “sự tôn trọng tối thiểu” dành cho đối phương và chính mình.
Trước khi cùng đồng hành, tớ rõ ràng về quan điểm trong tình yêu. Tớ biết chúng tớ đều là những người trẻ mới yêu lần đầu, nên không mong cầu ở bạn quá nhiều. Tớ trân trọng điều bạn làm được hơn là điều chưa được. Thay vì trách móc, tớ chọn lắng nghe và góp ý và nói ra suy nghĩ của mình, để bạn làm quen với cuộc sống có tớ và ngược lại. Vốn dĩ, chúng ta đều là những cá thể khác nhau, làm sao có thể bắt đối phương hiểu rõ mình trong khi chính mình còn chưa hiểu rõ mình kia mà. Tớ không thích cãi vã, khi có mâu thuẫn cả hai đều bình tĩnh tìm cách giải quyết. Kể cả khi bản thân cả hai vô tình say nắng ai đó, và nó hoàn toàn bình thường. Tớ sẽ rời đi, nếu bạn cảm thấy thương ai đó hơn. Chúng tớ sẽ không tiếp tục nếu vì cảm thấy người kia tốt hoặc cảm giác có lỗi.
Ngày kết thúc chuyện tình, chúng tớ deep talk, để hiểu vì sao hai đứa mất kết nối. Đánh giá lại hành trình đã qua đã “được và mất” gì, cả hai ở hiện tại có gì thay đổi so với ngày chưa quen nhau. Bạn học được từ tớ cách yêu thương một người đúng cách, và quan tâm ai đó mà chẳng cần lí do.
Bạn giúp tớ nhận ra mình xứng đáng được yêu thương và dũng cảm rời đi khi hết yêu, Bạn đã cho tớ cơ hội được cảm nhận tình thương gia đình, khi nhìn thấy gia đình bạn đủ đầy chỉ nhiêu đó thôi tớ cũng thấy ấm ấm trong lòng.
Saigon 13102024 | 06:00
Và cứ thế, chúng tớ trả nhau về lại cuộc đời của chính mình. “Deep talk” là cách kết thúc dịu dàng nhất cho một chặng đường vừa đủ, là khi tớ nói với bạn cùng những giọt nước mắt “Nếu quen người tiếp theo, đừng tổn thương người đó như cách anh đã từng tổn thương em ở mối tình này”.
Sài Gòn làm gì có mùa, nhưng trong mắt kẻ đang yêu “mùa” tựa một sự mềm mại và đau đáu hơn cả.